“Nếu ta không đoán sai thì đây chính là bản ghi chép của tổ tiên Thẩm gia về chuyện năm đó bọn họ bị tàn sát…” Ôn Đình Trạm khẽ nhắm mắt lại, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Trong con mắt của tổ tiên Thẩm gia, những người đến tàn sát tộc của bọn họ là những người ăn mặc kì dị như người nguyên thủy với dáng vẻ cao to vạm vỡ, thân thể cường tráng, cánh tay rất dài, trên người còn có đầy lông giống như lông khỉ.
“Dao Dao, chúng ta đi ra ngoài đi!”
“Ừ!” Dạ Dao Quang có hình ảnh gì mà chưa từng thấy qua đâu, nhưng khi nhìn đến những thứ này vẫn vô cùng xúc động. Những chuyện cô nghe đồn về Dao tộc thật sự chỉ là một phần nhỏ bé không đáng kể, không thể so sánh với những thứ trước mắt được.
Mặc dù đã đi ra xa khỏi sơn động nhưng những hình ảnh kia vẫn đọng lại trong tiềm thức của Ôn Đình Trạm, chỉ cần vừa nghĩ đến là toàn thân cậu lại lạnh lẽo. Dường như nhận ra Ôn Đình Trạm không khỏe nên Dạ Dao Quang duỗi tay ra truyền khí ngũ hành vào trong cơ thể Ôn Đình Trạm. Những thứ kia đúng là còn đáng sợ hơn một bộ phim kinh dị nữa, nếu như xem phim kinh dị thì ít nhất còn có thể tự an ủi mình đó là chuyện hư cấu, bịa đặt. Thế gian này nào có những thứ như vậy, nhưng những cảnh tượng kia thì khác, nó thật sự là đã từng xảy ra…
Dạ Dao Quang xúc động nhìn những tượng đá này, cô không thể tưởng tượng được khi Thẩm gia may mắn thoát khỏi đám người kia, chạy trốn vào trong bóng tối vô tận này sẽ mang theo tâm trạng gì? Chỉ sợ là do không thể quên đi được nên mới có thể làm ra những tượng đá chân thật như vậy.
“Thật không biết trước đây Thẩm gia đã phải trải qua những gì?” Dạ Dao Quang vẫn tiếp tục truyền khí ngũ hành cho Ôn Đình Trạm, dòng khí ấm áp nhu hòa khiến cả người Ôn Đình Trạm thoải mái, tâm tình cũng bình ổn lại.
Khi về đến phòng của bọn họ, Ôn Đình Trạm mới lên tiếng nói: “Tàn sát người Thẩm gia cũng không phải là người của Bàn gia.”
“Không phải người của bọn họ nhưng bọn họ cũng không thoát được liên quan, nếu không Thẩm Triệu sẽ không oán hận bọn họ như thế.” Dạ Dao Quang ngước mắt nhìn lên ánh trăng sáng rực rỡ trên bầu trời.
Ánh trăng lạnh lẽo bao phủ toàn bộ cảnh vật trong đêm tối, Ôn Đình Trạm im lặng trong chốc lát rồi quay sang nhìn Dạ Dao Quang: “Không còn sớm nữa…”
“Ừ, chàng nghỉ ngơi cho tốt!” Dạ Dao Quang nhẹ giọng căn dặn một câu, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm nhìn thẳng vào Ôn Đình Trạm, sau đó mới chậm rãi đẩy cửa phòng mình bước vào.
Thẩm Hòa phái một tiểu cô nương mười ba tuổi đến hầu hạ Dạ Dao Quang. Vừa thấy Dạ Dao Quang đi vào cô bé lập tức chạy đi múc nước cho nên Dạ Dao Quang về đến phòng không bao lâu đã có người đưa nước đến cho cô rửa mặt. Rửa mặt xong, Dạ Dao Quang liền tắt đèn đi ngủ. Không phải là cô máu lạnh nhưng việc không liên quan đến bản thân thì cô cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều cho nên sau một đêm cô đã có thể dứt bỏ những hình ảnh đáng sợ kia ra khỏi đầu.
Sáng hôm sau Dạ Dao Quang dậy sớm tu luyện như thường lệ, vừa định dẫn khí ngũ hành ở trong không khí xung quanh vào cơ thể thì lập tức phát hiện ra khí ngũ hành ở bốn phía vô cùng mỏng manh, tình huống như vậy chưa từng phát sinh ở Dao tộc. Dạ Dao Quang thử đi thử lại vài lần nhưng khí ngũ hành xung quanh vẫn vô cùng mỏng manh, mỏng đến mức cô cảm thấy bất bình thường. Dường như có thứ gì đó hấp dẫn đã làm phân tán khí ngũ hành.
Dạ Dao Quang thử dò xét một chút nhưng lại không phát hiện ra điều gì đặc biệt nên cũng không tiếp tục tu luyện nữa. Cô ngừng vận khí, sau đó đẩy cửa phòng đi ra ngoài, Kim Tử đang ở trên mái hiên lập tức nhảy xuống khoa tay múa chân trước mặt cô: “A!”
“Ừ, ta biết rồi!” Hóa ra Kim Tử cũng giống cô, nó đang phàn nàn rằng khí ngũ hành ở đây chất lượng quá kém, nó không thích. Dạ Dao Quang khẽ cười, đưa tay sờ
sờ đầu nó: “Không phải khí ngũ hành ở đây trời sinh đã ít ỏi như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân khác, ngươi có thể cảm ứng được không?”
Kim Tử chớp chớp đôi mắt màu vàng rực rỡ, sau đó làm ra dáng vẻ thật có tâm cảm thụ một chút, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cũng không cảm ứng được, cô khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của Kim Tử, sau đó nhìn ra sân thấy Ôn Đình Trạm đang luyện tập một bộ kiếm pháp. Bộ kiếm pháp đó rõ ràng chỉ có ba chiêu những mỗi chiêu đều thiên biến vạn hóa khiến người ta hoa mắt, tưởng chừng như ba trăm chiêu…
“Lúc xem kiếm phổ lại không nhìn ra chỗ ảo diệu của bộ kiếm pháp này…” Đến lúc Ôn Đình Trạm thu kiếm lại, Dạ Dao Quang mới chậm rãi đi đến gần.
“Khi xem kiếm phổ ta cũng không thấy gì nhưng lúc ta bắt đầu luyện bộ kiếm pháp này mới phát hiện ra!” Ôn Đình Trạm tiếp nhận khăn lông nóng từ tay Vệ Kinh, nhẹ nhàng lau mặt, sau đó choàng áo khoác lên người.
“Cô nương, mấy chiêu thức cô dạy ta, ta đều học xong cả rồi. Đến khi nào ta mới được học chiêu mới?” Vệ Kinh nhận lại khăn lông từ trong tay Ôn Đình Trạm, sau đó mong chờ nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nheo mắt: “Đều học xong rồi sao? Biểu diễn lại một lần cho ta xem!”
“Vâng!” Vệ Kinh lập tức ném khăn lông vào trong chậu nước. Vốn dĩ hắn vừa mới luyện tập xong, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo để luyện công nên lập tức tìm một chỗ đất trống, sau đó thi triển một lần những chiêu thức Dạ Dao Quang đã truyền thụ.
Dạ Dao Quang nhìn động tác của Vệ Kinh chẳng những đúng kĩ thuật mà mỗi chưởng đánh ra đều có lực, trong lòng rất vui vẻ. Vệ Kinh là do cô thu nhận từ trong một đoàn kịch hát nho nhỏ, căn cốt của hắn kém hơn đệ đệ Vệ Truất. Lúc đầu Dạ Dao Quang chỉ muốn hắn học thêm một chút công phu quyền cước, sau này ở bên cạnh Ôn Đình Trạm có thêm người biết chút công phu cũng thuận tiện hơn nhưng thật không ngờ ở phương diện này Vệ Kinh lại tương đối có thiên phú, hiện tại xem ra tầm nhìn của cô hơi hạn hẹp rồi.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Dạ Dao Quang không dễ dàng khen ngợi người khác, ba chữ này có thể được phát ra từ trong miệng của cô đã là đánh giá rất cao rồi.
“Ngươi đã có ngộ tính (*) như vậy thì ta đây sẽ dạy ngươi thêm sáu chiêu!” Nói xong thân thể Dạ Dao Quang lập tức nhảy tới giữa sân.
Chẳng những số lượng chiêu thức tăng lên gấp đôi mà tốc độ của Dạ Dao Quang cũng không chậm như lần trước nữa. Sáu chiêu thức dường như liền mạch thành một bộ, trong nhu có cương, mềm mại nhuần nhuyễn như hoa rơi nước chảy…
Vì chiêu thức lần này tăng lên tương đối nhiều nên Dạ Dao Quang cũng làm mẫu ba lần cho Vệ Kinh xem.
“Có thể nhớ kỹ không?” Sau khi đánh xong toàn bộ chiêu thức, Dạ Dao Quang nhìn về Vệ Kinh đang đứng bên cạnh.
Vệ Kinh cũng không lập tức trả lời mà hắn chậm rãi nhắm mắt hồi tưởng lại một lần các chiêu thức của Dạ Dao Quang, sau đó xác định bản thân không nhớ sót bất cứ thứ gì mới mở mắt ra nhìn Dạ Dao Quang khẽ gật đầu.
“Vậy bây giờ ngươi thử tự mình luyện lại đi!” Dạ Dao Quang chỉ dặn dò một câu sau đó đi thẳng tới nhà ăn. Bởi vì vừa luyện tập xong nên cô có chút đói bụng, đúng lúc lại ngửi thấy mùi thức ăn ngon từ phía đó truyền ra.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm vừa ăn xong đồ ăn sáng, Thẩm Hòa lập tức đi đến nói: “Trang chủ bảo Thẩm Hòa mời Dạ cô nương và Ôn công tử cùng đi một chuyến, không biết hai vị có bận gì không?”
***
(*) Ngộ tính: Là khả năng hấp thụ, tính giác ngộ của một người về một vấn đề nào đó (ở đây là võ công).