“Phu nhân, người rốt cuộc đã trở lại!” Tào Bố Đức nhìn thấy Dạ Dao Quang thực vui vẻ, lập tức chạy tới bắt lấy tay Dạ Dao Quang, hoàn toàn xem nhẹ người bên cạnh Dạ Dao Quang là Ôn Đình Trạm.
Một năm không gặp, Hán ngữ của Tào Bố Đức tiến bộ rất lớn, tất cả những câu từ nàng nói đều là Hán ngữ, mặc dù âm phát ra có chút chưa chuẩn xác, nhưng có thể làm người nghe hiểu được rõ rang.
Tào Bố Đức mở to đôi mắt trong sang, “Phu nhân, Cố Chi Nam đâu?”Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm một cái, Ôn Đình Trạm yên lặng đi về hướng sau màn che, Dạ Dao Quang ở lại bắt lại cái tay Tào Bố Đức: “Cảnh đêm nay rất đẹp, quận chúa cùng ta đi xem sao thảo nguyên thế nào đi.”Tào Bố Đức ngơ ngác gật đầu đi theo Dạ Dao Quang ra khỏi lều nỉ, gió thổi lạnh lẽo, đầu óc kêu loạn của nàng cũng thanh tỉnh không ít.
Tào Bố Đức cúi đầu, tay vô thức vân vê hạt châu trên ống tay áo: “Phu nhân, Cố Chi Nam có phải không thích Tào Bố Đức, ta đã gửi cho hắn rất nhiều thư, nhưng một tin hắn cũng không hồi lại.
Ta thực muốn đi tìm hắn, a huynh không cho ta đi.”“Quận chuấ, ta đã hỏi qua Chi Nam, hắn coi quận chúa là một tiểu muội muội thông minh.” Dạ Dao Quang lựa lời nói với Tào Bố Đức.
Tào Bố Đức không yếu ớt như khuê nữ Trung Nguyên, loại chuyện này vẫn nên nói rõ ràng sớm.Nhưng tuy là lòng dạ Tào Bố Đức trống trải, tính cách kiên cường, nhưng dù sao cũng là mối tình đầu của thiếu nữ, nàng vẫn đỏ hốc mắt: “Vì sao, vì sao hắn không thích ta?”“Cô nương ngốc……” Dạ Dao Quang lấy ra khăn tay lau nước mắt cho nàng, “Tào Bố Đức, ngươi đẹp như vậy, dũng sĩ thảo nguyên theo đuổi ngươi nhất định cũng không ít.”Tào Bố Đức ngây thơ gật gật đầu.“Vậy ngươi vì sao không thích những dũng sĩ đó?” Dạ Dao Quang hỏi.Tào Bố Đức ngây ngẩn cả người, nàng ngậm nước mắt, hai mắt ngốc ngốc nhìn Dạ Dao Quang, hồi lâu sau nước mắt lăn xuống dưới, nàng dùng khăn tay Dạ Dao Quang xoa xoa, xong mới hít hít cái mũi: “Ta đã hiểu, phu nhân.”“Tào Bố Đức là cô nương tốt, nhất định có thể tìm được nhi lang yêu thương.” Dạ Dao Quang cũng chỉ có thể an ủi nàng như vậy.“Phải.” Tào Bố Đức gật đầu thật mạnh, liền ngồi xuống trên sườn núi, mặt ưu thương ngửa đầu nhìn sao trời lộng lẫy trên trời đêm.Dạ Dao Quang liền đứng ở bên cạnh người nàng, không nói gì, nàng biết Tào Bố Đức cần yên tĩnh.Thẳng tới khi có tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, Tào Bố Đức lúc này mới chậm rãi đứng lên theo tiếng xe ngựa nhìn lại, liền thấy Khắc Tùng trên ngựa đang phóng như vay về hướng này, vội vàng chạy xuống núi.
Nàng vừa xuống tới nơi, Khắc Tùng đã tới gần xoay người xuống ngựa.
Dạ Dao Quang không đi xuống, nàng nhìn hai huynh muội thấp giọng nói với nhau, rồi sau đó Khắc Tùng hướng vọng tới phía nàng, đối với nàng ôm quyền thăm hỏi, liền đưa theo Tào Bố Đức rời đi.Tiếng vó ngựa biến mất vô ảnh trong bóng đêm, Dạ Dao Quang đón gió đêm trở về lều nỉ.Ánh nến đung đưa phản chiếu, Ôn Đình Trạm tư thế tùy ý ngồi bên án kỉ nhìn công hàm.
Hắn hẳn mới tắm gội, một mái tóc dài rũ xuống dưới như thác nước, chỉ khoác tấm áo ngủ trắng tuyết, toàn thân lộ ra vẻ ung dung lười biếng.Dạ Dao Quang mỉm cười liền xoay người cũng đi tới nơi đằng sau bình phong ngăn cách tắm rửa.
Chờ đến khi nàng một thân thoải mái cũng mặc một thân áo ngủ trắng tinh đi ra, Ôn Đình Trạm chỉ là thay đổi tư thế, vẫn xem công hàm như cũ.
Nàng không khỏi tò mò đi lên trước, ôm hắn từ phía sau: “Đang xem gì thế?”Ôn Đình Trạm nghiêng đầu cười với nàng, kéo dịch công hàm, thuận tiện để Dạ Dao Quang xem.Dạ Dao Quang theo tay hắn nhìn qua mới biết được đây là thư tín Nhạc Thư Ý gửi tới, tất cả đều là sự tình Vân Nam, hệ thống quân chính, thậm chí còn có một phần về binh bố tại biên phòng Vân Nam.
Chuyện nhỏ hơn là sinh kế bá tánh nơi đây, tình huống giao thương mậu dịch, tất cả đều rất tường tận.“Nhạc Thư Ý mấy