Cảm giác được Tang Cơ Hủ tựa hồ cố ý tránh đề tài Minh Nặc, Dạ Dao Quang cũng không tiếp tục chủ đề.
Đây là chuyện không thể làm rõ ràng, bất luận Minh Nặc cùng Tang Cơ Hủ có thể đến với nhau hay đi đến bước nào, Dạ Dao Quang cũng không có quyền can thiệp.
“Ngươi biết ta tìm ngươi chuyện gì sao?” Dạ Dao Quang liền vào việc chính.
“Ta biết, trong thư đã nói rõ ràng.” Tang Cơ Hủ gật đầu, Minh Nặc đã đem nguyên tin Ôn Đình Trạm truyền tới gửi cho nàng, trong thư Ôn Đình Trạm miêu tả tỉ mỉ kỹ càng bệnh trạng cùng phản ứng khi Dạ Dao Quang ra tay kích khởi, cho nên nàng đã biết là loại cổ gì, “Mông Cổ Khả Hãn trúng chính là tâm cổ, loại cổ này rất khó nuôi dưỡng, thậm chí toàn bộ Miêu tộc người biết dướng loại cổ này chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Mười cái người?” Dạ Dao Quang lập tức hỏi, “Ngươi có khả năng biết được là người phương nào hạ cổ?”
Tang Cơ Hủ lắc đầu: “Ta lúc trước từng nói qua với ngươi, ta là phản đồ bị tộc nhân truy kích, cuối cùng trúng mai phục mới được hắn cứu vào Minh Vương phủ.
Nếu ta đoán không nhầm, người cho Hoàng Kiên loại cổ này chính là một trong những người bọn họ.”
“Miêu tộc phản đồ, vì sao làm phản?” Ôn Đình Trạm chân dài bước qua gờ cửa đi đến.
“Ai có chí nấy.” Tang Cơ Hủ trầm ngâm một lát mới trả lời, “Đối với tộc nhân trong tộc, đặc biệt là tu luyện, người tu cổ bị trói buộc rất nhiều, quản chế cực nghiêm, có một số người sinh hoạt tại thế tục đã lâu, khó tránh khỏi bị nhiễm thói hoa thắm liễu xanh.
Nhưng nay thế tục có quy củ của thế tục, không quyền không thế thì làm cách nào có thể tiêu dao tự tại?”
“Cho nên bọn họ thành quân cờ cho ngừoi quyền quý?” Ôn Đình Trạm nhướng mày.
“Bọn họ có kiêu ngạo của bọn họ, nói quân cờ thì hơi quá, theo như nhu cầu thôi.” Tuy rằng là phản đồ, nhưng Tang Cơ Hủ vẫn muốn giữ gìn khí tiết Miêu tộc.
Ôn Đình Trạm gật gật đầu.
Dạ Dao Quang liền mở miệng hỏi: “Phương pháp phá giải tâm cổ có không?”
“Thế gian này không có loại cổ không thể phá.” Tang Cơ Hủ đối với Dạ Dao Quang nói, “Chẳng qua loại tâm cổ này thực phức tạp, nó nguyên là một loại trứng ếch độc màu sắc sặc sỡ dưỡng thành.
Loại ếch này khi sinh trứng chính là cửu tử nhất sinh, sau khi lấy được phải dùng nhiều loại độc cùng máu heo ngâm dưỡng, rất hao phí tinh lực, sơ sẩy rất dễ làm người dưỡng cổ bị phản phệ, cho nên cực ít người lựa chọn.
Nhưng loại cổ này một khi dưỡng thành, đưa vào tìm người liền lấy tim người làm tổ.
Ở giai đoạn đầu nó không ăn không uống, cũng sẽ không chết, bởi vì loại cổ này vẫn dùng độc huyết dưỡng, muốn đánh thức nó cần một loại độc huyết.”
“Là toàn bộ độc trong máu hay chỉ cần một loại là có thể đánh thức nó?” Dạ Dao Quang truy vấn.
“Chỉ cần một loại liền có thể.”
“Nếu nó vẫn luôn không bị đánh thức thì sao?” Dạ Dao Quang lại hỏi.
Tang Cơ Hủ lắc đầu: “Ta trước đây nhìn qua trên bút ký, vị tiền bối này nghiên cứu tâm cổ rất nhiều năm, hắn nói tâm cổ kỳ trầm (kỳ khởi đầu) dài nhất chỉ có nửa năm, nếu nửa năm sau không có độc đánh thức nó, nó sẽ tự động thức tỉnh, bắt đầu như tằm ăn trái tim người.”
“Khụ khụ.” Dạ Dao Quang ho nhẹ một tiếng, “Thứ ta mạo muội hỏi một câu, ta vẫn luôn không biết các ngươi vì sao nghiên cứu dưỡng cổ.”
“Độc hại người nhưng cũng có thể cứu người, cổ cũng giống nhau.” Tang Cơ Hủ cười nói, “Nó có thể cứu người, cũng có thể mang cho chúng ta ích lợi, càng có thể bảo hộ chúng ta.”
Dạ Dao Quang gật đầu: “Ngươi còn chưa nói cho ta, tâm cổ này muốn như thế nào phá giải.”
“Có một biện pháp trực tiếp.” Tang Cơ Hủ dừng một chút mới nói, “Lúc nó đang trầm miên liền cắt trái tim lấy nó ra.”
“Cắt trái tim….” Dạ Dao Quang thật ra cảm thấy không có vấn để, giống như đời sau giải phẫu tim mà thôi, nhưng nàng cảm thấy Khắc