“Tỷ tỷ!” Tang Cơ Hủ một chút cũng không chậm trễ, một chút cũng không miễn cưỡng.
Dạ Dao Quang nhìn nàng cười ôn nhu, sau đó nàng thực chính thức dẫn Tang Cơ Hủ đi gặp Ôn Đình Trạm, trịnh trọng báo chuyện lại cho hắn.
Đối với Dạ Dao Quang, nàng muốn làm gì, cho dù chọc tới ông trời, Ôn Đình Trạm cũng sẽ nguyện đồng lõa, huống chi nhận thêm một muội muội.
Hơn nữa không có ai hiểu Dạ Dao Quang hơn Ôn Đình Trạm, Tang Cơ Hủ hiện tại thật là không có nhà để về, cho dù cha mẹ còn khỏe mạnh, nhưng nàng trở về gặp cũng chỉ làm bọn họ liên lụy.
Lại đã trải qua tình cảm với Minh Nặc, Dạ Dao Quang đối với nàng có chút thương tiếc, nếu các nàng không phải tỷ muội, chờ đến sự tình bên này chấm dứt, Tang Cơ Hủ cũng không tiện lưu lại phủ bọn họ, đi theo bọn họ.
Tang Cơ Hủ ngày sau có chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không dễ giúp đỡ một chút.
Tới buổi tối, Dạ Dao Quang liền cố ý tự mình xuống bếp, làm thật nhiều đồ ăn ngon, ở trên bàn cơm trịnh trọng tuyên bố, Tang Cơ Hủ cùng nàng kết nghĩa kim lan.
Càn Dương đang ăn ngừng lại, đùi gà trong tay rớt xuống, vẻ mặt không vui: “Sư phụ, ngươi vì sao không nhận Tang cô nương làm đồ đệ?”
Nghĩa muội, kia chẳng phải hắn có thêm sư thúc? Hắn chỉ muốn có sư muội, không muốn có trưởng bối!
“Chỗ nào cho ngươi nói nhảm nhiều như vậy?” Dạ Dao Quang trừng mắt Càn Dương, Tang Cơ Hủ đã từng là Thánh nữ Miêu tộc, thiếu chút nữa trở thành Tộc mẫu.
Nếu thành đồ đệ của nàng, đây không phải đánh vào mặt Miêu tộc sao? Ngày sau còn có thể thế nào cùng Miêu Tộc làm sự việc Tang Cơ Hủ trộm thánh vật từ việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không? “Ngươi nếu đã ăn no, liền đi tu luyện cho ta!”
Từ khi Càn Dương nuốt mồi lửa Thiên dương vẫn luôn chưa thể tiêu hóa, Dạ Dao Quang bắt hắn một ngày tu luyện tám canh giờ để bảo đảm không bị dương khí hại thân.
Cũng chủ yếu là Mị Lượng không phối hợp, hắn nói Càn Dương sẽ hút khí thuần âm của hắn, cho nên Càn Dương chỉ có thể dùng thời gian tu luyện mỗi ngày tiêu hao bớt dương khí.
Vừa nghe đến tu luyện, Càn Dương tức khắc héo, hắn lập tức lùa cơm, hiện tại không thể so với trước kia, hắn cơm nước xong không ngủ, phải tu luyện hai canh giờ mới có thể ngù.
Nếu không ăn no, tu luyện chưa đủ canh giờ hắn liền đói bụng.
“Sư thúc cũng không cho các ngươi nói không.” Ăn cơm xong, Tang Cơ Hủ cầm mấy lục lạc nhỏ như đầu ngón út ra, lục lạc xuyên qua dâytơ hồng, đưa cho Càn Dương, mỗi người nhận một cái, “Đây gọi là cổ linh, bên trong lục lạc có một cổ trùng không gây bất kỳ thương tổn nào cho con người, loại cổ trùng này ngày thường sẽ không phát huy tác dụng, chỉ cần các ngươi không tiền vào chỗ có dòng khí cấm, nó sẽ không chết.
Con trùng này đối với toàn bộ các loại trùng khác trong thiên hạ đều có lực cảm giác rất nhạy bén, ngoại trừ đồng loại, khi có cổ trùng tới gần các ngươi trong phạm vi mười bước chân, lục lạc sẽ vang.”
“Sư thúc!” Càn Dương tức khắc hai mắt tỏa ánh sáng tiến lên, tiếng gọi so với ai khác trở nên nhiệt tình.
Dạ Dao Quang mặt đầy hắc tuyến, chỉ cảm thấy mặt mũi bị ném hết.
“Sư thúc……” Ngay cả Kim Tử cũng thực không tiết tháo đỏ mắt nhìn cổ linh trong tay Càn Dương, nó nhảy lên, hai tròng mắt kim quang lấp lánh nhìn Tang Cơ Hủ.
Tang Cơ Hủ nhân cơ hội vuốt ve bộ lông tỏa sáng của nó, cũng đeo vào móng vuốt nó một cái.
Dạ Dao Quang nhìn Kim Tử ngồi xổm trên bàn, duỗi bộ móng được đeo cổ linh về phía Tang Cơ Hủ, càng nhìn càng giống chó….
Càn Dương có, Kim Tử cũng có, Tang Cơ Hủ không quên cho Tuyên Khai Dương một cái.
Còn lại Lôi Đình Đình.
Tang Cơ Hủ cũng chỉ có bốn cái, nàng không cho Lôi Đình Đình thứ này mà đưa Lôi Đình Đình một hộp nhỏ: “Đây là đan dược dùng cổ trùng luyện chế, ngươi ăn nó vào ít nhất có thể thêm hai mươi năm thanh xuân.
Ngươi yên tâm, bên trong cổ trùng không phải vật còn sống, sẽ không gây tổn hại cho thân thể.”
“Cảm ơn, Tang tỷ tỷ……” Lôi Đình Đình tuy rằng nghe được là luyện chế từ trùng, có chút sợ hãi, kêu nàng ăn vào nàng cũng có chút e ngại, nhưng một phen tâm ý của Tang Cơ Hủ, nàng vẫn rất lễ phép cùng cảm kích nhận lấy.
Đưa xong quà cho tiểu bối, Tang Cơ Hủ xoay người nhìn Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, từ bên