Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1590


trước sau



Nhân tiện đưa Tang Cơ Hủ cùng tới Duyên Sinh Quan, một là vì nhận thân, Duyên Sinh Quan chính là nhà mẹ đẻ nàng a, về sau cũng coi như nhà mẹ đẻ của Tang Cơ Hủ, thứ hai là dẫn theo Tang Cơ Hủ, đỡ phải lúc có người tìm tới cửa, nàng lại phiền toái không ở đó.

Cho dù mẫu cổ Tang Cơ Hủ đã chết, nhưng sau lưng Hoàng Kiên vẫn còn một cao thủ dùng cổ, Dạ Dao Quang tất nhiên cũng phải đề phòng.

Trên người Ôn Đình Trạm có cổ hoàng, nếu đối phương hạ cổ hắn, vậy cũng trở thành đồ ăn, Dạ Dao Quang cũng không nhiều lo lắng, để Kim Tử ở lại với hắn là được.

Thứ ba còn lại chính là Tang Cơ Hủ hiện tại khôi phục tốt như vậy, khẳng định sẽ càng thêm gấp gáp muốn đi thuần hóa ma cổ.


Ma cổ cùng Ôn Đình Trạm tương khắc, Dạ Dao Quang cũng không muốn có một đường rẽ uy hiếp đến Ôn Đình Trạm.

Cuối cùng còn lại chính là ở Duyên Sinh Quan chẳng những có người hộ pháp cho nàng, khí Ngũ hành cũng dồi dào hơn.
Dạ Dao Quang kỳ thật có ý tưởng không phá được thì không xây được, một đập làm tan lá chán đỉnh Luyện Hư kỳ.

Nàng đã ở Luyện Hư kỳ quá lâu, mặc dù biết càng lên cao càng khó tăng tiến tu vi, nhưng Dạ Dao Quang cũng muốn thử một lần.
Cũng không biết có phải trời xanh không phụ lòng người hay không, ngày Dạ Dao Quang bế quan thứ mười, thân thể nàng ở trạng thái điều tiết tốt nhất, thử vài ngày cũng không có tiến triển, nàng hôm nay đang định xuất quan, đột nhiên cảm giác khí Ngũ hành trong thân thể xuất hiện biến hóa.
Khí Ngũ hành từ đan điền giống như rễ cây kéo dài tới trái tim Dạ Dao Quang, nguyên bản chỉ bao vây lấy trái tim nàng, dựng lên một đạo lá chắn cương ngạnh bảo hộ trái tim, nhưng hiện tại khí Ngũ hành quanh quẩn bốn phía kia đột nhiên nùng liệt lên, một tia hướng trái tim nàng thẩm thấu.

Quá trình thẩm thấu này thực sự quá đâu, phảng phất từng cây châm hướng tới trái tim yếu ớt chui vào, đau đến mức Dạ Dao Quang mồ hôi đầy đầu.
Càng đến hậu kỳ, càng nhiều khí Ngxu hành dường như muốn khiêu chiến năng lực thừa nhận của trái tim nàng, không ngừng dung nhập, cảm giác đau đớn cũng càng thêm khó có thể chịu đựng, Dạ Dao Quang rất nhiều lần đều muốn đem những khí Ngũ hành này quay trở lại đan điền.

Nhưng nàng vẫn nỗ lực duy trì trạng thái thanh tỉnh, nàng biết đây là quá trình tôi thể cuối cùng.
Chỉ cần nàng có thể chịu đựng, khí Ngũ hành sẽ hoàn thành dung nhập trái tim, làm nơi duy nhất trong cơ thể nàng chưa trải qua rèn luyện cũng trở nên kiên cường.

Mà không phải chỉ là sự bảo hộ của khí Ngũ hàng, sau khi qua giai đoạn tôi thể cuối cùng này, nàng sẽ đột phá Luyện Hư kỳ, hoàn toàn bước vào Phân Thần kỳ, từ đây bắt đầu tu luyện nguyên thần.
Đây cũng là con đường tu luyện lách trời, một khi bước vào Phân Thần kỳ, gặp phải đối thủ cực cường công kích, lúc bất kham không thể chống lại, liền có thể lựa chọn dùng thần hồn chạy trốn, cũng coi như bỏ xe giữ tướng, chỉ cần nhanh chóng tìm được phương pháp tu luyện, cùng phương pháp nhuận dưỡng sẽ không bị biến thành cô hồn dã quỹ, lại từ chính thần hồn của mình một lần nữa tu luyện ra nguyên thân cho chính mình.
Bất quá đại đa số sinh linh tu luyện vào giai đoạn này sẽ lựa chọn bám vào người, bởi vì như vậy sẽ càng nhanh, một lần nữa để thần hồn tu luyện nhục thân là quá trình phi thường dài, hơn nữa còn nguy hiểm vô cùng.


Bất luận thế nào, một khi chôn nhập Phân Thần kỳ, không chỉ thuần túy tu vi tăng cao, mà đối với tu luyện giả mà nói, thêm một phù bảo mệnh.
Nghĩ tới đây, Dạ Dao Quang cắn răng chịu đựng nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm, chưa bao giờ trải qua tra tấn như vậy, Dạ Dao Quang rốt cuộc minh bạch, vì sao nhiều tu luyện giả tẩu hỏa nhập ma.

Ngay cả nàng cũng phảng phất nghe được thanh âm mê hoặc, thanh âm kia nói với nàng: “Đau sao, đau sao, ngủ một giấc, ngủ một giấc ngươi liền sẽ không đau nữa, mau ngủ đi…….”
Giống bài hát ru ngủ, Dạ Dao Quang biết đó là tâm ma của chính mình, tại thời điểm tiếp nhận thống

khổ cùng cực, mỗi người đều sẽ sinh ra ý niệm từ bỏ cùng khiếp ngược, ý niệm này đối với người thường không là gì, nhưng đối với tu luyện giả, đó chính là tâm ma, chúng nó không lúc nào không nghĩ tới xoay mình làm chủ nhân, kích phát ma tính của tu luyện giả.
Tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng giọng nói kia quá mức dụ hoặc, thân thể thừa nhận đau đớn kịch liệt, ý thức Dạ Dao Quang cũng dần rời rạc.
“Đừng kiên trì nữa, ngươi càng cố chấp, tim ngươi liền sẽ phịch một tiếng rách nát, ngươi sẽ chết.

Ngươi chết thì trượng phu ngươi thâm ái làm sao bây giờ? Ngươi còn có hai hài tử đáng yêu, bọn chúng nên làm gì bây giờ? Từ bỏ đi, hiện tại từ bỏ còn kịp…….”
Đại não Ôn Đình Trạm bắt đầu không thanh tỉnh, tất cả trong đầu nàng nếu tiếp tục kiên trì, sợ hãi tim nàng bạo phá mà ngực truyền đến loại căng cứng đau đớn như xác minh sự thật này.

Điểm sợ hãi này chỉ vừa mới dâng lên, trong đầu Dạ Dao Quang phảng phất xuất hiện cảnh sau khi nàng chết, bộ dáng Ôn Đình Trạm bi thương, Tuyên Khai Dương khóc chết đi sống lại, Quảng Minh si ngốc sống không còn gì luyến tiếc.
“Nhìn xem, ngươi cố chấp, bọn họ liền sẽ biến thành như vậy, đây là cảnh ngươi muốn nhìn đến sao?”
“Ngươi còn cố chấp cái gì, ngươi thật sự muốn tự tìm tử lộ sao.”
“Tim ngươi không đau sao……”
Không đau sao? Đau, đau tới mức khiên nàng phát điên, muốn kết thúc sinh mệnh của mình, nhưng là nàng không thể.

“Vì cái gì không thể, chỉ cần ngươi ngủ một giấc, bình tĩnh ngủ một giấc, mọi thống khổ đều sẽ biến mất.”
“Mau ngủ đi……”
Chỉ cần ngủ một giấc, mọi thống khổ đều sẽ biến mất, lời này tựa như ma chú lại một lần nữa vang lên bên tai Dạ Dao Quang tại thời điểm lần nữa nàng chịu đựng thống khổ lớn nhất.
Thần thức Dạ Dao Quang dần dần rời rạc, nàng phát hiện thần thức nàng buông lỏng tán đi, đại lực khí Ngũ hành từ ngực nhanh chóng đi xuống, cỗ đau đớn kia cũng theo đó biến mất, lưu lại chính là thân thể được khí Ngũ hành tẩm bổ thoải mái.
“Có phải ngươi cảm thấy không thực thoải mái, ngươi muốn thoải mái không, mau ngủ đi, chỉ cần ngươi ngủ rồi sẽ liền càng thoải mái.”
Dạ Dao Quang nhắm mắt lại, hoàn toàn nhìn không tới khí Ngũ hành quanh thân nàng dần đã biến thành ma khí màu đen, nàng thả lòng một chút, thuận theo cỗ khí thoải mái kia mà truy đuổi.
Liền ngay trước khi thần thức Dạ Dao Quang hoàn toàn thả lỏng, tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên bên tai: “Mẫu thân, mẫu thân, người không cần chúng ta sao?”
Dạ Dao Quang nháy mắt tỉnh táo lại, nàng lập tức cảm giác được tâm ma đã thành hình, trong lòng hoảng hốt, thủ quyết nhanh chóng biến đổi, đại lượng khí Ngũ hành lần thứ hai từ bốn phương tám hướng vọt tới, như hồng thủy phá đê, tấn mãnh vọt vào trái tim Dạ Dao Quang.
Nàng há miệng phun ra một ngụm máu đen, hắc khí quanh quẩn xung quanh nàng đột nhiên tán đi.
Thở hổn hển, Dạ Dao Quang nhìn ngụm máu đen trên mặt đấy, dùng ống tay áo lau máu ở khóe môi, nàng duỗi tay che lại bụng nhỏ, cười vui mừng: “Các ngươi còn ở đây thực tốt.”
Trước khi bế quan, Trường Duyên từng nói qua với nàng, tuy luyện giả đáng sợ nhất là ba lần tâm ma, một là Luyện Hư Kỳ lên Phân Thần kỹ, hại là Đại Thừa ký lên Độ Kiếp kỳ, cuối cùng chính là trước khi phi thăng.

Cho dù nằng sớm có chuẩn bị, nhưng Dạ Dao Quang vẫn không nghĩ tới tâm ma của mình đáng sợ như vậy, làm hiện tại trong lòng nàng cò sợ hãi..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện