“Hầu gia, ngài không phải muốn gặp phu nhân mình sao, bản quan đã đưa tôn phu nhân đến đây.” Hoàng Kiên đối diện Ôn Đình Trạm gương mặt không một gợn sóng như cũ nói, ngữ khí hắn cất giấu một chút ác ý.
Hai năm rưỡi giao phong, Hoàng Kiên đã có chút chán ghét biểu tình này của Ôn Đình Trạm, dù làm gì cũng không thể làm Ôn Đình Trạm thể hiện ra dù chỉ một chút.
Hắn có chút gấp gáp không chờ nổi, muốn nhìn khuôn mặt người giỏi bày mưu lập kế như Ôn Đình Trạm lúc thống khổ có khác gì so với thường nhân không.
Đôi mắt Ôn Đình Trạm đen nhánh mang theo lãnh quang, quét mắt qua Diệu Tinh đang đứng bên cạnh Hoàng Kiên.
Đầu ngón tay Diệu Tinh nhìn như bắn ra, thân ảnh Dạ Dao Quang nửa trong suốt, liền dại ra xuất hiện giữa không trung, ngay cả Hoàng Kiên cũng có thể nhìn được.
“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm nhanh tiến đến, đôi tay muốn bắt lấy Dạ Dao Quang, nhưng lại xuyến thấu qua người nàng.
Tuy rằng nguyên thần Dạ Dao Quang khác hẳn với người thường, chỉ là thời điểm Luyện Hư kỳ, nàng đã có thể xuất nguyên thần giống thực chất, nhưng đồng dạng, nàng cũng có thể cho nguyên thần cùng hồn phách nửa trong suốt, trạng thái không thể đụng vào.
Hai tay quơ trên hư không cả buổi, lại không bắt được gì, ánh mắt Ôn Đình Trạm tức khắc tàn nhẫn nhìn Hoàng Kiên.
Hoàng Kiên viwà cảm thấy áp lực cực đại ập vào trước mặt, Ôn Đình Trạm đã ra tay như điện, Hoàng Kiên cũng là người tập võ, nhưng hắn lại chỉ cảm thấy có kiếm quang màu ngân bạch xẹt qua như sao băng, cảm giác hít thở không thông đánh thẳng tới đại não.
Liền lúc hắn cảm thấy sắp không giữ được mạng nhỏ, thân hình Diệu Tinh mở ra, hai tay hắn vung lên, liền hóa giải sát chiêu của Ôn Đình Trạm, hơn nữa một cái xoay người đá tới Ôn Đình Trạm.
Kiếm sáo trong tay Ôn Đình Trạm dựng lên, Diệu Tinh một chân liền đá lên thân kiếm của hắn, thân kiếm bị đá đến thay đổi hình dạng, một vết cong thật sâu.
Cỗ lực lượng kia rất nặng, Ôn Đình Trạm nhanh chóng lui về phía sau, thẳng đến khi chân đạp lên giường đá, hai tay chập lại, thanh kiếm mềm vừa cong uốn thẳng, tấn mãnh hướng tới Diệu Tinh.
Diệu Tinh cho dù lùi cực nhanh, phần cẳng chân cũng bị Ôn Đình Trạm đánh nát ống quần, để lại vết máu sâu.
Diệu Tinh vừa tránh ra kinh ngạc nhìn Ôn Đình Trạm, hắn tuy rằng không biết dùng cổ, cũng không dùng toàn lực, nhưng ít nhất là năm thành lực của hắn, thế nhưng bị phàm nhân là Ôn Đình Trạm gây thương tích.
“Ôn Đình Trạm, ngươi chẳng lẽ thật không màng tới sống chết của phu nhân ngươi sao?” Hoàng Kiên cho rằng trong mắt Tả Ký là nổi giận, Tả Ký tự tay giết chết Dạ Dao Quang, hắn hiện tại vẫn còn có thể dùng Ôn Đình Trạm, nhưng ngàn vạn không thể để Tả Ký tức giận mà giết chết hắn, cho nên bước lên phía trước quát lớn.
Diệu Tinh cũng đúng lúc phối hợp với hắn, ngón tay điểm lên thần hồn Dạ Dao Quang, thần hồn Dạ Dao Quang tức khắc biến mất.
“Dao Dao!”
“Ôn Đình Trạm, ngươi nếu muốn tôn phu nhân bình yên vô sự, tốt nhất cùng ta phối hợp.” Hoàng Kiên chặn Ôn Đình Trạm lại.
Đáy mắt Ôn Đình Trạm phiếm hồng, giống như sát khí hình thành thực chất, làm Hoàng Kiên cảm thấy có chút không khỏe, nhưng Ôn Đình Trạm càng là như thế, Hoàng Kiên càng thêm lãnh ngạnh.
Lúc trước hắn đem đủ loại quan lại đứng đầu từ trung thu lệnh bóp chặt cũng không có bộ dáng này.
Vẫn là câu nói kia, độc xà đánh bảy tấc*.
*Bảy tấc là vị trí đo, chính là vị trí 1/7 chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn - được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.
“Hoàng Kiên, ngươi ở tìm chết.” Ôn Đình Trạm lần đầu tiên như vậy lạnh giọng nói chuyện với Hoàng Kiên.
“Ngươi cùng ta rốt cuộc ai chết trước, thật ra cũng chưa biết.” Hoàng Kiên hồn nhiên không để ý cười, “Ôn đại nhân, ngươi yêu dân như con, hiện giờ toàn bộ Tây Ninh phủ đều loạn thành một đoán, cũng không biết là ai ở Tây Ninh phủ đưa ra những lời dồn rải rác trước mặt những bá tánh vô tri ngu muội, nói là bản quan cấu hại ngươi, bọn họ vì muốn đưa ngươi ra Hải Tây phủ đã tập kết gây náo động.
Bản quan tuy yêu dân không bằng ngươi, nhưng rốt cuộc thân là thống lõnh một phương, cũng không thể tàn sát người dân trong thành.
Để bình ổn nội loạn Tây Ninh, thỉnh Ôn Đình Trạm tự mình đi tới tầng trên thành lâu Hải Tây, thừa nhận hành vi phạm tội của chính mình.” Nói xong,