Nhà lao u tĩnh khô ráo, gió thu từ trên không qua song sắt thổi vào.
Ngay lúc yên tĩnh không một tiếng động, không khí ngưng trọng nhẹ nhàng xoay quanh trong nhà tù, vừa lúc có một mảnh lá khô vàng phiêu rơi xuống, dừng ở phía trên bàn gỗ.
Tầm mắt Hoàng Nhận rũ xuống, dừng ở phiếm lá khô kia, hắn hiện tại cũng giống như mảnh lá khô nay, đã thân bất do kỷ, chỉ có thể tùy theo gió phiêu linh.
“Hầu gia, ngươi là người tự tin nhất hạ quan gặp qua, mọi thứ tính sẵn trong lòng.
Nhưng thế gian này cũng không phải mọi thứ đều trong lòng bàn tay ngươi, phải biết nhân tâm khó khống chế.”
Khóe môi Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng đẩy ra tia ý cười: “Gió thu nổi, lá tuy chuyển vàng, nhưng căn chưa đoạn.”
“Dù chưa đoạn, cũng là hư thối.” Hoàng Nhận đứng lên, hắn từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, tư thế thẳng tắp đĩnh bạt, “Chỉ có phá rồi lập mới có thể đủ tân sinh.”
Đôi bàn tay thon dài giống như ngọc trác được trạm khắc tinh tế chậm rãi vươn ra, thẳng tới ánh nắng xuyên qua song sắt, ánh sáng như chiếu xạ trên khớp xương của hắn.
Ôn Đình Trạm tay cầm chén trà, chậm rãi rời khỏi bàn, đầu ngón tay hơi buông lỏng, bang một tiếng, chén trà vỡ nát phát ra âm thanh thanh thúy trong nhà lao trầm tịch.
Vừa lúc một mảnh sứ vỡ rơi xuống bên chân Hoàng Nhận, đôi mắt sâu thẳm dừng ở chỗ này, Ôn Đình Trạm thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại có lực độ, thẳng đánh vào nhân tâm: “Đồ đã vỡ, vào tay người tay nghề giỏi nhất có thể dính hợp, nhưng bên trên vẫn đầy vết nứt rách, rốt cuộc không thể lấy ra chiêu đãi khách quý.”
Nghe hiểu ý chỉ từ lời nói của Ôn Đình Trạm, thân mình Hoàng Nhận cứng đờ, hắn nặng nề nhắm hai mắt lại: “Hoàng gia đã không còn đường lùi?”
“Ai nói không có?” Ôn Đình Trạm giương mắt, tầm măt đạm mạc dừng ở trên mặt Hoàng Kiên, “Chỉ cần ta Ôn Đình Trạm vẫn còn, thế gian này không có chuyện không lấy được đầu người.
Hoàng gia vẫn như cũ, chẳng qua phải nhìn xem Hoàng phó tướng có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm, đại nghĩa diệt thân hay không.”
“Đại nghĩa diệt thân?” Hoàng Nhận cười nhạo, “Hầu gia, hạ quan từ nhỏ sinh ra trong nhà võ tướng, không thiếu nhất chính là một khang nhiệt huyết cùng chiến ý.
Hạ quan không có cái gọi là đúng cùng sai.
Trên thế gian này, người thắng làm vương, người thua làm giặc, ai cũng không thể so đúng hơn ai, cho dù chí tôn như Kim Loan Điện thượng vị kia, hay người bày mưu lập kế như Hầu gia người, ai lại không vì chính tâm mình mà ra thủ đoạn? Hạ quan xem ra, phụ thân ta bất quá vì quyền thế mà ông ấy liều chết thôi, ông cũng không sai.
Nam nhi Hoàng gia thà rằng ưỡn ngực ngẩng đầu chết, cũng không muốn khom lưng uốn gối sống!”
Cái gọi là đại nghĩa diệt thân, còn không phải thừa nhận hành vi phạm tội của bọn họ? Hắn không muốn dùng tánh mạng phụ thân hắn để bảo toàn cho Hoàng gia, ngược lại làm cho toàn bộ Hoàng gia lưng đeo danh loạn thần tặc tử, tồn tại chỉ với hơi tàn?
Giang sơn nào mà không phải nhiễm máu mới giành được? Thiên hạ ai không phải cướp đoạt? Ngôi vị hoàng đế không phải sát phạt mới có? Chẳng qua người thắng được tôn là hoàng, thua ắt mất đầu! Giờ này ngày này, thắng thua còn chưa định, nếu còn có phần thắng, vì cái gì phải đi buông tay?
“Hoàng phó tướng là cảm thấy các ngươi còn có lực cho một trận chiến?” Ôn Đình Trạm ưu nhã đứng lên, hắn chậm rãi đi tới bên song sắt, nguồn sáng dừng trên người hắn, đem thân hình hắn cùng bộ xiêm y tinh xảo màu xanh lá thêu trúc diệp ngân bạch chiếu phá lệ rõ ràng.
“Ngươi có ý tứ gì?” Ngực Hoàng Nhận từng tấc trầm xuống
Lúc này, trong không trung có tiếng chim kêu trong trẻo, Hoàng Nhận liền nhìn thấy một con chim trắng như tuyết phi qua song sắt, dừng trên cánh tay Ôn Đình Trạm đang vươn ra.
Nó đem phong thư cắn trong miệng đặt vào tay Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm thế nhưng không mở ra xem, trực tiếp đưa cho Hoàng Nhận, dùng mắt ý bảo hắn xem đi.
Hoàng Nhận do dự một chút mới duỗi tay mở ra, sắc mặt tức khắc