Đào Đại vô pháp, nàng thiếu Nam Cửu Vương một ơn cứu mạng, tất nhiên phải trả lại.
Nam Cửu Vương hiện giờ đã cùng đường, đại quân của tổng đốc Vân Quý đã thâm nhập Vân Nam, những tướng sĩ cuối cùng của hắn ngoan cố ngăn cản, mà hắn định trốn vào đường Thổ Phiên cũng bị Ôn Đình Trạm nhìn ra, hắn chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ Đào Đại mới có thể vào trong Thổ Phiên, Đào Đại đưa hắn vào Thổ Phiên cũng chính là trả ơn cứu mạng cho hắn.
“Đào cô nương, năm đó ta cứu ngươi một mạng, hiện giờ ngươi bảo vệ ta một mạng, ta cùng ngươi xem như thanh toán xong.
Tiêu mỗ tại đây đa tạ Đào cô nương mấy năm nay quan tâm.” Nam Cửu Vương thuận lợi vào tới Thổ Phiên, Đào Đại đưa hắn tới một hộ nhân gia ẩn nấp, chắp tay với Đào Đại.
Đây là muốn cùng Đào Đại phân rõ giới hạn, Đào Đại nhìn hoàn cảnh Nam Cửu Vương rơi xuống, không khỏi xem trọng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Kỳ thật hiện tại là lúc hắn cần sự trợ giúp của Đào Đại nhất, nhưng hắn không dày mặt giả câm vờ điếc, mà hiểu được lấy hay bỏ, một vừa hai phải.
Đào Đại phất tay, trong tay nàng xuất hiện một nhánh đào, đưa cho Nam Cửu Vương: “Thứ này ngươi lấy làm việc thiện, ở thời điểm nguy cấp sẽ giữ cho ngươi một mạng.”
Nói xong, Đào Đại biến mất không thấy, Nam Cửu Vương xoay người vào bên trong đình viện.
Bên kia, tổng đốc Vân Quý tự mìng mang theo người vọt vào phủ Nam Cửu Vương, lại phát hiện đã sớm vườn không nhà trống, hắn lập tức đăng báo cho Hưng Hoa Đế, cùng thời gian, Dạ Dao Quang rốt cuộc cũng có thể an tâm rời khỏi Mạc Bắc, mang theo Tang Cơ Hủ về Tây Ninh phủ.
Mà Ôn Đình Trạm trở lại Tây Ninh phủ hai ngay, cũng đã khôi phục lại thần thái bình thường.
Nhìn cảnh phía trước hoàn toàn là vui sướng, trong lòng Dạ Dao Quang đột nhiên sinh ra sự tự hào.
Nàng chạy như bay về nhà, tính toán tắm rửa sạch sẽ, đổi một thân xiêm y xinh đẹp, lại làm món ăn ngon chờ ngừoi trong lòng trở về.
Thế nhưng nàng vừa mới tiến về phòng, một cánh tay hữu lực duỗi lại, ôm lấy eo kéo đẩy ép nàng vào phía trên cửa phòng.
Đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như trân châu đen, bên trong tản ra ánh sáng, thần hồn Dạ Dao Quang trong nháy mắt đã bị hắn hút vào: “A Tram, a…….”
Thanh âm nàng vừa mới xuất ra khỏi miệng, còn chưa rơi xuống đã bị hắn nuốt trọn.
Hắn hôn vội vàng mà lại mang theo một chút thô bạo, phảng phất như con sói đói khát lâu ngày gặp miếng thịt tươi ngon, rồi lại cẩn trọng luyến tiếc.
Nụ hôn như vậy làm Dạ Dao Quang nháy mắt trầm mơ bên trong hơi thở của hắn, tùy ý để hắn cởi từng lớp xiêm y của nàng, dùng hết thủ đoạn trêu chọc làm cả người nàng mềm nhũn.
Đương trong lúc hắn cùng nàng hòa hợp thành một, thanh âm hắn chứa đầy dục vọng vang lên bên tai nàng: “Dao Dao, nhớ ta không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Không Ai Cần Tôi
2.
Omega Của Đại Tá Cấm Dục
3.
Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?
4.
Ly Hôn Có Vẻ Khó
=====================================
Nhớ sao? Tất nhiên là nhớ, người ta nói hôn nhân càng lâu, tình cảm hai người sẽ dần nhạt.
Tùy theo mức độ càng ngày càng hiểu nhau, có thể chỉ nhìn qua ánh mắt cũng có thể biết được ý đồ của đối phương, nhưng rốt cuộc gặp khó khăn cũng có thể chia lìa, không thể gắn bó keo sơn.
Nhưng nàng cùng hắn dường như bất luận thành hôn bao lâu, tình ý vẫn liệt hỏa như cũ.
Dạ Dao Quang không trả lời mà gắt gao ôm chặt hắn, môi nàng ướt nóng lấp kín môi hắn, cùng hắn triền miên, dùng hành động thực tế nói cho hắn, lại không biết càng thêm khơi dậy thú tính tiềm tàng trong hắn.
Hậu quả của việc túng dục, chính là Dạ Dao Quang sau khi trở về liền hôn mê nửa ngày một đêm.
Sáng sớm ngày kế mở mắt ra, nghiêng mình thấy Ôn Đình Trạm một tay chống đầu, chuyên chú nhìn nàng.
“Chàng tỉnh rồi?” Thanh âm Dạ Dao Quang có chút khô khốc khàn khàn.
Ôn Đình Trạm xốc chăn lên, bộ đồ ngủ đơn bạc tuyết trắng, tự mình đi lấy cho Dạ Dao Quang một chén nước, dưa tới trước mặt nàng, lại xoay người chui vào trong chăn.
“Nóng?” Đầu ngón tay vừa chạm vào chén nước, Dạ Dao Quang