Mông Cổ bất đồng với Lưu Cầu, một câu hàm chứa nhiều ý nghĩa.
Lưu Cầu đã không còn tồn tại, Thượng Ngọc Yên gả cho Tiêu Sĩ Duệ xuất phát từ trấn an, như vậy có thể để các quan viên càng dễ dàng hòa hợp với Lưu Cầu.
Thượng Ngọc Yên là hoàng thái tôn trắc phi, chỉ cần một ngày không bị thất sủng, quan viên Lưu Cầu cũng không dám khắt khe với bá tánh, không dám có sự kỳ thị, đây là một loại kìm hãm.
Bởi vì Lưu Cầu đã không còn, Thượng Ngọc Yên có tính sinh hạ hài tử cho Tiêu Sĩ Duệ cũng không đáng sợ hãi.
Nhưng Tào Bố Đức thì không phải như vậy, Mông Cổ bưu hãn còn ở đó, Tiêu Sĩ Duệ cưới Tào Bố Đức, vì phòng ngừa không cho Mông Cổ có tâm tư khác, không thể không cướp đoạt quyền lợi làm mẫu thân của Tào Bố Đức.
Tiêu Sĩ Duệ đối với nữ nhân không muốn có nỗi nhớ nhà, hắn không yêu riêng mình ai, đa tình cũng không hẳn, nhưng hắn lại khinh thường bởi vì yếu tố chính trị mà bắt một nữ tử hy sinh rời xa nơi chôn rau cắt rốn.
“Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.” Dạ Dao Quang trong lòng cũng cao hứng.
“Nàng cho rằng Sĩ Duệ dùng lý do này có thể thuyết phục bệ hạ sao?” Điểm này bọn họ thấy đáng tán thưởng, nhưng ở vị trí bệ hạ, chỉ sợ cảm thấy Tiêu Sĩ Duệ lòng dạ đàn bà, chẳng những sẽ không đánh giá cao mà ngược lại còn giảm bớt.
“Sĩ Duệ là dùng nguyên do gì thuyết phục bệ hạ?” Dạ Dao Quang cũng tò mò.
“Diễn trò làm nguyên bộ.” Ôn Đình Trạm trả lời ý vị thâm trường nói ra năm chữ.
“Nguyên bộ?” Dạ Dao Quang nghe không hiểu.
“Phúc An Vương.” Ôn Đình Trạm chỉ điểm.
Dạ Dao Quang lập tức bừng tỉnh đại ngộ, biểu hiện bệ hạ mới vừa rồi là muốn qua Tiêu Sĩ Duệ, nâng đỡ Phúc An Vương, như vậy công chúa Mông Cổ gả cho Tiêu Sĩ Duệ, chuyện này chẳng phải không coi trọng Phúc An Vương sao? Kể từ đó, chỉ sợ không có mấy người có thể chân chính bên cạnh Phúc An Vương, làm sao có thể có địa vị cùng thế lực ngang Tiêu Sĩ Duệ?
“Nhìn không ra, hơn hai năm không ở cạnh, dũng khí Sĩ Duệ thật ra cũng không ít.” Dạ Dao Quang tán thưởng nói.
“Sĩ Duệ đây là không sợ bệ hạ mài giũa hắn, bệ hạ tất nhiên trong lòng vui vẻ.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Bệ hạ một khi vui vẻ, Sĩ Duệ liền kiến nghị lựa chọn quý nữ tông thất gả đến Mông Cổ, lấy lý do nhân triều ra dùng nghĩa đối đãi, chương hiến bệ hạ trí tuệ rộng lớn.”
“Tiêu Sĩ Duệ kiến nghị đem ai gả đến Mông Cổ?” Nhìn bộ dáng thần bí của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cảm thấy người này hẳn là cùng nàng có chút quan hệ.
Nhưng người có quan hệ với nàng, Tiêu Sĩ Duệ vì sao lại đem gả đến Mông Cổ, hai dân tộc phong tục văn hóa bất đồng, hai phương địa lý cũng không giống nhau, đã quen ở Đế Đô cẩm tú phồn hoa, ai nguyện ý đi chịu đựng cát vàng đại mạc?
“Tiêu Hựu Xu.” Ôn Đình Trạm thấp giọng cười nói.
“Là nàng ta.” Lúc trước trong yến hội tại phủ Chử đế sư, nói Dạ Dao Quang là yêu tinh xuất hiện, tiểu cô nương bị Chử Phi Dĩnh cho một bài, khi đó bất quá mới mười ba mười bốn tuổi, hiện giờ vừa lúc 17-18 tuổi, tuổi thích hợp dựng vợ gả chồng.
Dạ Dao Quang hồ nghi nhìn Ôn Đình Trạm, “Không phải trò quỷ của chàng chứ?”
“Trời đất chứng giám, ta một chút cũng không can dự vào.” Ôn Đình Trạm nhấc tay bảo đảm, “Che chở cho nàng không chỉ có duy nhất mình phu quân ta.”
Dạ Dao Quang trong lòng ấm áp, không nghĩ tới Tiêu Sĩ Duệ mang thù nhớ tới 4-5 năm, chợt bĩu môi nói, “Khắc Tùng là nam tử không tồi, chỉ sợ ở Đế Đô cũng tìm không được mấy gia tử có thể đánh đồng cùng hắn, lại tinh thông Hán học, hơn nữa Tiêu Hựu Xu là quý nữ tông thất được triều đình gả tới, mẫu thân Khắc Tùng cùng nàng giống nhau, không chừng cả hai đồng bệnh tương liên, coi như nàng nhặt được tiện nghi, chỉ cần nàng không tự mình đi tìm đường chết.”
“Ai nói là gả cho Khắc Tùng đài cát?” Ôn Đình Trạm cười khẽ, “Chuyện tốt bực này tới lượt nàng ta? Sĩ Duệ còn có vài đường biểu muội nữa đấy.”
“Không phải gả cho Khắc Tùng?” Dạ Dao