Thời điểm Ôn Đình Trạm nhận được tin tức, Dạ Dao Quang vừa lúc gấp rút trở về, nhìn thấy hắn đứng bên cạnh cửa sổ cùng bộ trường bào màu vàng nhạt, họa tiết trúc diệp xanh biếc tinh xảo, ngón tay thon dài đè lên tấm thư, ngoài cửa tuyết mịn bay múa, mà hắn liền giống như một cảnh sắc tươi đẹp.
“Có chuyện gì tốt làm chàng vui vẻ như vậy?” Dạ Dao Quang xoay người dừng trước cửa sổ, hai tay chống lên cạnh cửa, cách hắn một bức tường.
“Người đã bị bọn chúng đưa đến quỷ thành.” Ôn Đình Trạm đem tấm thư đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang không tiếp nhận mà nhìn lướt qua hắn: “Kế tiếp làm gì bây giờ?”
“Sáng sớm Tang cô nương đã truyền tin, nói có loại vải cổ có thể che giấu hơi thở người, Chi Nam trúng cổ, cần phải chờ nàng ấy tự mình trở về mới có thể xác định.” Ôn Đình Trạm trước tiên nói chuyện này rồi mới tiếp tục, “Chờ mấy người Tang cô nương về tới, chúng ta lại đi định ngày hẹn với Nguyên Dịch.”
“Được.” Từ nơi này đưa đến quỷ thành, chậm cũng mất ba năm ngày, thời gian này cũng đủ Tang Cơ Hủ tới hỗ trợ.
Đột nhiên, Ôn Đình Trạm nhíu mày, nhìn Dạ Dao Quang không biết nên mở miệng thế nào.
Dạ Dao Quang hồ nghi nhìn hắn: “Chàng khai thật đi, có phải đã làm chuyện gì có lỗi với ta?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Đình Trạm dở khóc dở cười, vì sao thê tử nhà hắn thường xuyên nghĩ tới hắn làm việc gì có lỗi với nàng: “Dao Dao, thế gian này ta không có khả năng xin lỗi bất luận kẻ nào, bao gồm chính bản thân ta, cũng không thể nói với nàng.”
“Được rồi được rồi, muội thuận miệng nói thôi, muội biết chàng sẽ không nhưthế, nhưng vì sao lúc nào nói chàng cũng dùng dáng vẻ này?” Dạ Dao Quang phất phất tay.
“Là chuyện của Sĩ Duệ.” Ôn Đình Trạm nhíu mày, “Là Sĩ Duệ gia sự.”
“Gia sự?” Dạ Dao Quang suy nghĩ, thăm dò hỏi, “Trong phủ hắn lại có người có tin tức tốt?”
Cái thai thứ hai của Dụ Thanh Tập lại là một nữ nhi, Tiêu Sĩ Duệ cũng tới tuổi cần kế thừa, tuổi này chưa có hẫu tự, làm trữ quân thật sự không may mắn.
Tiêu Sĩ Duệ hiển nhiên muốn con vợ cả, Dụ Thanh Tập mới sản tử không có mấy tháng, nàng không có khả năng tiếp tục có thai.
Nếu là người bên cạnh, cho dù Thượng Ngọc Yên có thai, chuyện này cũng có khả năng gây mất cân bằng trong phủ.
“Không phải tin vui.” Ôn Đình Trạm lắc đầu nói, “Sĩ Duệ muốn con vợ cả là trương tử, bất quá Đế Đô hiện tại thịnh truyền Thái Tôn Phi mệnh không có con, nàng lúc trước nhìn tướng mạo Thái Tôn Phi, chuyện này rốt cuộc có phải thật hay không?”
“Muội đã xem qua mệnh Tố Vi, cùng Sĩ Duệ hợp bát tự, một lòng cũng chỉ xem hai người có hợp nhau không, chưa xem tới đường con nối dõi của Tố Vi…” Dạ Dao Quang nói cẩn thận, nhớ lại sinh thần bát tự của Dụ Thanh Tập, nàng duỗi tay bấm đốt ngón tay.
Ôn Đình Trạm chưa từng nhìn thấy nàng tính toán bát tự của một người lâu như vậy còn chưa có kết quả, thấy Dạ Dao Quang trên trán mồ hôi bắt đầu túa ra, Ôn Đình Trạm bắt lấy tay nàng: “Dao Dao, đừng tính nữa.”
“A Trạm, Tố Vi hiện tại là Thái Tôn Phi, tuy rằng không mặc phượng bào, trở thành mẫu nghi một nước, nhưng mệnh cách của nàng không phải người bình thường có thể suy tính.” Dạ Dao Quang hít sâu một hơi: “Mệnh bàn của nàng đã chịu ảnh hưởng từ Sĩ Duệ, không thể lấy lại những gì của thường nhân.”
Đoán mệnh, kỵ thân cũng kỵ quý.
Bởi vì đối với người mình yêu quý, nhìn trộm thiên cơ sẽ càng thêm gian nan.
Mệnh đế vương càng là không lường được, trừ phi còn chưa đăng cơ cửu ngũ còn có thể nhìn thoáng qua một lần.
Bọn họ đoán mệnh người, giống nhau đều là người khác cầu cái gì thì sẽ nhìn cái đó, cũng không cần tận khả năng hay phải suy nghĩ nhiều, nhìn thêm một phần thiên cơ sẽ thêm một phần rủi ro, ngũ tệ tam khuyết* (hình phạt cho các