Dạ Dao Quang khiêm tốn cười: “Lão thái thái quá khen.”
Cô tu luyện khí ngũ hành quanh quẩn toàn thân, tự nhiên sẽ trong sáng sạch sẽ.
“Mẹ, vị này là Dạ cô nương...” Trịnh phu nhân nói bên tai Trịnh lão thái thái.
Trịnh lão thái thái bừng tỉnh, ánh mắt mang theo chút tôn kính nhìn Dạ Dao Quang:
“Thảo nào, cảm ơn cô nương đã giải nguy cho chúng tôi.”
Dạ Dao Quang lắc đầu, bây giờ cô mới hiểu được tại sao lại có nhiều âm khí như vậy mà toàn bộ Trịnh phủ không có người nào chết ngoài ý muốn hay gặp ảo giác, ác mộng quấy nhiễu mà tự sát, nguyên do có lẽ là vị lão thái thái này đã trấn áp lại. Nếu không có vị lão thái thái này thường xuyên hỏi thăm sức khỏe của Trịnh Cử Hiển, tiếp xúc nhiều, chỉ sợ Trịnh Cử Hiển đã sớm là một thi thể lạnh lẽo.
“Bái kiến lão phu nhân, phu nhân.”
Lúc này quản gia dẫn theo một người trạc tuổi ông vào hành lễ.
“Ngươi qua đây, ta hỏi ngươi hôm qua lão phu nhân sai ngươi ném một cái chuông, ngươi ném đi đâu rồi?”
Người này chắc hẳn chính là Hà quản gia của lão phu nhân.
“Tiểu nhân đưa nó cho Hà Quý, bảo hắn ném đi nơi xa một chút rồi.” Hà quản gia dẫn theo một người trẻ tuổi phía sau.
Trịnh phu nhân quay sang nhìn Hà Quý: “Ngươi ném chuông ở chỗ nào?”
Hà Quý vội vàng bước lên trước, hắn cúi đầu: “Hà quản gia sai tiểu nhân ném nơi xa một chút, tiểu nhân đã ném nó xuống sông phía bắc rồi.”
“Chuyện này...” Trịnh phu nhân nghe vậy, lúng túng quay sang nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nghe vậy, trong lòng lo lắng. Nếu như ném xuống sông sẽ rất phiền phức, ác quỷ bên trong có thể đã khống chế cái chuông. Nếu như có quỷ nước dung túng nó, nó sẽ nhờ vào dòng nước mà trốn thoát và ẩn mình sẽ rất dễ dàng. Bây giờ đuổi theo có lẽ đã muộn.
“Ngươi ngẩng đầu lên.” Mọi người đều đang im lặng theo Dạ Dao Quang, đột nhiên Ôn Đình Trạm mở miệng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ôn Đình Trạm đang nhìn chằm chằm Hà Quý. Hà Quý cúi đầu tựa như không biết nhưng Hà quản gia bên cạnh hắn lấy khuỷu tay chạm vào khuỷu tay hắn, hắn mới ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
“Ngươi nhìn ta rồi nói lại lần nữa, ngươi ném cái chuông kia ở đâu?”
Ánh mắt Ôn Đình Trạm giống hạt trân châu đã được giấu đi ánh sáng chỉ còn lại sắc bén nhìn thấu lòng người.
Ánh mắt của Hà Quý khẽ động: “Tiểu nhân đã ném nó xuống sông ở phía bắc.”
“Ngươi ném lúc nào, ngoại trừ ném cái chuông, còn làm chuyện gì khác không?” Ôn Đình Trạm lại hỏi.
Hà Quý nghĩ một lát rồi mới nói: “Đêm qua Hà quản gia giao nó cho tiểu nhân, lão phu nhân giao phó nên tiểu nhân liền ném luôn trong đêm, đêm khuya tiểu nhân mới quay về.”
“Vậy sao?” Khóe môi Ôn Đình Trạm khẽ giương lên: “Đêm qua ngươi cũng đi đôi giày này sao?”
“Vâng...” Hà Quý yếu ớt trả lời.
“Sáng nay khi ta vào trấn, nhìn thấy không ít người chân trần bán cá ở chợ phía nam. Con người ta rất hay tò mò, liền tiến lên hỏi thăm mới biết đêm qua quán rượu Hạnh Hoa Hạng vận chuyển mấy thùng dầu, đoạn đường do đó mà không thể thông hành. Vì thế sáng nay người đánh cá phương bắc chỉ có thể đi đường vòng, con đường khác lại là đường bùn đất. Đêm qua mưa cả đêm, nơi đâu cũng là vũng bùn, mùa hè người đánh cá đi giày rơm, chân đều dính bùn đất, thậm chí có chiếc giày còn lún xuống vũng bùn không rút ra được. Vậy nên hôm nay người đánh cá đều chân trần bán cá ở chợ nam.”
Ôn Đình Trạm khoan thai nói: “Tại sao giày ngươi lại sạch thế kia?”
“Tôi... tôi...” Hà Quý không nghĩ tới điểm này, bởi vì hắn vốn dĩ không đến phương bắc cho nên căn bản không biết xảy ra chuyện này, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Vô liêm sỉ, còn không thành thật khai báo, ngươi vứt cái chuông kia ở đâu!”“Bởi vì ngươi không đến phương bắc.” Ôn Đình Trạm nói dứt khoát: “Ngươi đang nói dối.”
Trịnh phu nhân giận dữ, hạ nhân trong nhà nàng nói dối trước mặt nhiều người như vậy thật làm nàng mất mặt.
“Tiểu... tiểu nhân”
“Ngươi nói mau.” Hà quản gia cũng giận dữ không kém, đây là cháu trai của ông, một cước đá vào đầu gối hắn.
“Tiểu nhân thấy cái chuông kia tinh xảo liền mang nó ra hiệu cầm đồ
bán lấy một lượng bạc...”
Hà Quý rên một tiếng liền quỳ xuống, khóc nói: “Tiểu nhân nhất thời hồ đồ, phu nhân tha mạng.”
“Hiệu cầm đồ nào?” Dạ Dao Quang lạnh giọng hỏi. Cô cũng không hỏi sống hay chết, đáp án liếc qua liền thấy ngay.
“Là hiệu cầm đồ Đông Lộc.” Hà Quý nói.
“Phu nhân, chuyện này rất quan trọng, phu nhân mau chóng dẫn mọi người rời khỏi nơi đây, lấy ba lá bùa này dán trên cửa chính. Đợi ta truy hỏi cái chuông kia trở về sẽ quay lại phủ xua đuổi âm khí.”
Dạ Dao Quang lấy ra ba lá bùa đưa cho Trịnh phu nhân, sau đó nhanh chóng xông ra ngoài.
Ôn Đình Trạm cũng đuổi theo ra ngoài.
Hiệu cầm đồ Đông Lộc không xa, từ Trịnh phủ đi qua một con phố là tới. Dạ Dao Quang đi tới quầy hàng liền hỏi:
“Hiệu cầm đồ các ngươi có nhận một cái chuông tím bằng sắt nào không?”
Hiện giờ đang gạt bàn tính là một người nam nhân ngoài ba mươi, hắn nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Dạ Dao Quang, sau đó gật đầu: “Sáng sớm hôm nay hạ nhân Trịnh phủ đem đến đây một cái.”
“Chuông ở đâu rồi?”
“Không quá một canh giờ trước, có người đến mua đi rồi.” Nam nhân trả lời.
Dạ Dao Quang nhìn hắn, biết hắn không nói dối liền hỏi: “Là ai mua?”
Thời đại này, yêu cầu đối với hiệu cầm đồ rất cao, cho dù là tự làm ra hay hiệu cầm đồ mua về đều phải dùng hộ tịch hoặc dùng sách ghi chép lại, không phải thấy tiền liền cho mang đi, cũng không phải là muốn mua với giá phù hợp liền mua được.
“Cô nương, chúng tôi không thể tiết lộ.” Giọng điệu của nam nhân rất kiên định.
Dạ Dao Quang cũng biết làm nghề cầm đồ, bảo vệ sự riêng tư của khách hàng là trách nhiệm ở thời đại này.
Ôn Đình Trạm đi lên trước, lấy một vật đưa cho nam nhân kia: “Ta muốn biết người mua cái chuông kia.”
Nam nhân kia nhíu mày, đợi lúc nhìn rõ đồ vật Ôn Đình Trạm để lên kia bèn vội vàng từ bên trong đi ra: “Tiểu công tử và cô nương ngồi đợi chốc lát, tôi vào kiểm tra một chút.”
Sau đó còn gọi người chạy lên dâng trà, Dạ Dao Quang ngồi xuống nhìn nam nhân phía sau vội vàng lật giở hồ sơ, không khỏi tiến sát vào Ôn Đình Trạm: “Chàng cho hắn ta xem cái gì vậy?”
Ôn Đình Trạm mở ra cho Dạ Dao Quang nhìn. Là một con dấu, hình vẽ trên con dấu cực kỳ phức tạp nhưng ở giữa là một chữ Nghiêu phồn thể. Ôn Đình Trạm thu tay về, giải thích:
“Đây là tư ấn của Vĩnh Phúc Hầu, hiệu cầm đồ Đông Lạc cũng là sản nghiệp của Trọng gia khắp các tỉnh các huyện các trấn.”
“Hai người thông đồng từ khi nào vậy?”
“Phụt! E hèm...” Ôn Đình Trạm đang uống một ngụm trà mới bưng lên, nghe thấy lời nói của Dạ Dao Quang liền phun ra, ho khan một lúc lâu. Cậu lấy khăn tay lau miệng rồi mới bất đắc dĩ liếc Dạ Dao Quang, đối với năng lực dùng từ của Dạ Dao Quang, cậu vẫn không có gì để nói.
Dạ Dao Quang lại không cảm thấy mình nói gì sai, nhướng mày.
Lúc này nam nhân cầm một tờ giấy đi tới: “Tiểu công tử, người xem, đây chính là người đã mua cái chuông được ghi lại.”
“Một trăm lượng vàng!” Thực sự rất đáng! Dạ Dao Quang thấy giá giao dịch. Cô cảm thấy nếu không biết điểm khác biệt của cái chuông này thì tuyệt đối không thể trả mức giá cao như vậy được.