Quái Phi Thiên Hạ

Chương 246: Thẻ tre


trước sau

Dạ Dao Quang về đến phòng, để nguyên quần áo đặt lưng xuống chìm vào giấc mộng. Ấu Ly ngồi dậy, tay chân nhẹ nhàng lấy ra các thứ như bát hương, nhẹ nhàng đốt hương Thanh Phong (1). Đây là lời dặn dò của Ôn Đình Trạm, nếu như Dạ Dao Quang ra ngoài làm phép, hoặc sau khi quá mệt mỏi thì phải đốt hương khi Dạ Dao Quang nghỉ ngơi. 

Vì vậy, Dạ Dao Quang vốn dĩ chỉ muốn nằm ngủ hai tiếng nhưng vừa ngủ thì đã ngủ luôn cả một buổi sáng. Đến khi cô mở mắt, nhìn thấy những ánh nắng chói mắt, cô không khỏi kinh ngạc. Ngay cả Kim Tử, chú khỉ mà khi cô ngủ bao lâu thì nó cũng ngủ ngần đó, cũng đã không còn ở trên giường nữa, sau khi cô ngửi thấy mùi hương thơm còn lưu lại ở trong phòng mới không khỏi bật cười. 

Sau khi cả người như được tắm, cảm giác thoải mái thông thường lại trở nên vô cùng sảng khoái. Ấu Ly gác ở bên ngoài cùng với Nghi Phương rất nhanh đã nghe được tiếng động, tay chân nhanh nhẹn giúp Dạ Dao Quang rửa mặt súc miệng, rồi đưa Dạ Dao Quang đến căn phòng của Ôn Đình Trạm. Trên bàn đồ ăn đã bày xong, Dạ Dao Quang thật sự đói rồi, cô ngồi đối diện với Ôn Đình Trạm, cầm lấy đũa rồi ăn ngấu ăn nghiến. 

Ôn Đình Trạm vốn dĩ không ăn, chỉ là đang cẩn thận gắp thức ăn cho cô, nhặt sạch xương của món cá kho tương mà cô thích ăn rồi mới để vào bát của cô. Đợi đến khi cô ăn uống no đủ rồi, Ôn Đình Trạm mới đem hộp đồ nữ trang mà trên mặt gỗ lim vẽ hoa văn hình “phượng xuyên mẫu đơn” (2) đẩy đến trước mặt Dạ Dao Quang: “Người của vương phi sáng sớm đã khởi hành, thấy muội đang nghỉ ngơi cũng không muốn làm phiền. Đây là quà cảm ơn mà vương phi sai người mang đến. Lư tiên sinh vội trở về nhà, sáng sớm cũng đã rời đi, nói là mời muội đến Diên An du ngoạn.” 

Ôn Đình Trạm nói xong, lại lấy ra một túi gấm màu đỏ thắm làm bằng vải thường, cũng không thêu hoa văn, đặt ở trên hộp đồ nữ trang: “Đây là quà gặp mặt mà Lư tiên sinh tặng muội.” 

Dạ Dao Quang cầm lấy túi gấm rồi mở ra, là một tấm thẻ tre màu xanh biếc. Hai đầu thẻ trẻ có hoa văn rỗng, sau đó là một hình vẽ bát quái, viền ngoài có mây lành, ở giữa là hình cô gái mình người đuôi rắn với bộ quần áo màu xanh bay bay, chạm trổ vô cùng đẹp, quần áo của cô gái là màu sắc nguyên bản của tre. 

Cầm trong tay, Dạ Dao Quang cảm thấy thẻ tre nhẹ như bay này có một sức nặng không nói ra được, dường như có một luồng sức mạnh vô cùng nặng như đang ẩn giấu ở trong thẻ tre. Dạ Dao Quang nhẹ nhàng vận khí, khí ngũ hành của cô lại bị thẻ tre hút lại, sau đó viền ngoài thẻ tre xuất hiện ánh sáng màu xanh chuyển động một vòng. 

“Thẻ tre này không biết đã bao nhiêu năm rồi mà lại có thể giữ được màu xanh vốn có nhất.” Chăm chú nhìn thêm, Ôn Đình Trạm không khỏi thán phục, ánh mắt dừng lại ở hình vẽ trên thẻ tre: 

“Đây là... yêu quái?” 

Dạ Dao Quang phì cười một tiếng: “Đây là thần thú Bạch Ly. Thời viễn cổ có bát đại thần thú là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ,  Kỳ Lân, Đằng Xà, Bạch Ly, Bạch Trạch. Theo truyền thuyết, Đằng Xà và Bạch Ly chính là tả hữu hộ pháp của Nữ Oa nương nương. Về mặt phong thủy, Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ thì rất hay dùng đến, còn Đằng Xà cũng là một trong những lục thần (3) của thuật bói toán. Ba thứ còn lại rất ít khi xuất hiện, nhưng theo truyền thuyết vào thời kỳ thần ma cổ xưa, bọn chúng vì sự yên bình của thiên hạ mà đã cống hiến những công trạng không thể xóa nhòa.” 

Bát đại thần thú ở thời viễn cổ Ôn Đình Trạm kỳ thực cũng có thấy qua những ghi chép trong sách, chỉ là không có miêu tả cặn kẽ, hơn nữa trên thẻ tre vừa hay xuất hiện chính là Bạch Ly hiếm thấy, mới nhất thời không nhận ra. 

“Tiên sinh còn có dặn dò gì không?” Dạ Dao Quang vuốt nhẹ thẻ trẻ hỏi. 

“Tiên sinh nói đây là vật mà mười năm trước ông vô tình có được, ông cho rằng vật này là vật phi phàm. Nhưng nó theo ông mười năm, cũng đã từng mời mấy người bạn thân đồng đạo một lần nghiền ngẫm, vẫn không có thu hoạch gì, hoặc là cơ duyên của vật này không có ở trên người ông. Ông ấy đem nó chuyển tặng cho muội, chính là muốn xem muội và nó có duyên gì hay không.” Ôn Đình Trạm thuật lại lời của Lư Phương một chữ cũng không sót. 

Dạ Dao Quang lại nhíu mày nhìn lại kĩ lưỡng, thật sự là không nhìn ra được một lý do nào, liền cất nó đi: “Để nó ở bên người trước đã, sau này rồi nói.” 

Tiếp theo cô liền mở hộp đồ nữ trang có giá trị không nhỏ đó ra, hộp đồ nữ trang này có ba tầng, bên trong nắp có khảm một mặt gương. Tầng thứ nhất là một bộ đồ trang sức đá
được khảm ngọc trắng hình bầu dục, vô cùng đẹp, cả bộ gồm có lược chải tóc, bộ dao (4), trâm thoa, băng đô, hoa cài đầu, khuyên tai, thậm chí còn có vòng đeo ở cánh tay và dây chuyền..., tính tổng cộng có hơn hai mươi thứ, tầng thứ hai lại là hai chiếc vòng tay bằng ngọc trắng như mỡ dê, tầng thứ ba là một vạn lượng ngân phiếu. 

Nhìn lướt một lần nữa, Dạ Dao Quang liền đóng nắp hộp đồ nữ trang lại: “Lại kiếm được một vạn lượng, đi thôi, chúng ta mau mau khởi hành, khi mặt trời lặn còn kịp vào thành.” 

Ngày mai còn phải đi tham gia tiệc đầy tháng của Tiền phủ, không thể trì hoãn nữa. Thực ra, Ôn Đình Trạm đã dặn đám người Vệ Kinh chuẩn bị xong mọi thứ rồi, chỉ chờ Dạ Dao Quang ăn xong cơm, sau đó nghỉ một lúc là có thể lập tức lên đường. Bởi vì thời gian có hạn, đoàn người ra roi thúc ngựa cuối cùng đến chiều cũng đã vào được cửa thành của phủ thành, trước giờ Thân cũng đã vào đến nhà của mình. 

Kiểu nhà này nằm ở phía đông nơi phồn hoa nhất của phủ thành trên đường Quan Vân. Căn nhà trên đường Quan Vân với hàm ý là toàn bộ xã hội thượng lưu của quận Dự Chương. Quan Vân vốn là tên của một người, cùng với hoàng đế dựng nước một cách anh hùng, cuối cùng vì Thái Tổ mà mất mạng khi chưa kịp hưởng thụ vinh hoa phú quý, qua đời lúc mới hai mươi bảy tuổi. Thái Tổ để tưởng niệm người thiếu niên với khí phách oai hùng, đã lấy địa danh nơi người thiếu niên sinh ra đặt tên là đường Quan Vân. Tiến vào trước đường còn có một cổng chào Quan Vân do đích thân Thái Tổ dựng nên, hai trăm nơi đây đã trở thành trung tâm của quận Dự Chương. 

Xe ngựa dừng lại trước Dạ phủ, Dạ Dao Quang nhìn bảng hiệu có chút ngây người, căn nhà này là do Trọng Nghiêu Phàm tặng. Cô là vị hôn thê của Ôn Đình Trạm, đổi bảng hiệu cũng nên đổi thành Ôn phủ mới đúng. 

“Là ta bảo người đổi đấy.” Xuống ngựa, Ôn Đình Trạm đi tới bên cạnh Dạ Dao Quang, khẽ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu: 

“Trên đó là chữ của ta, đây vốn dĩ là phần thưởng của Dao Dao, viết Dạ phủ mới thể hiện là người có năng lực thì danh tiếng sẽ tự đến.” 

“Nhưng...” 

“Dao Dao, nơi này là quận Dự Chương, địa bàn của Liễu gia, ta không muốn thu hút sự chú ý của người nhà họ Liễu quá sớm.” Ôn Đình Trạm không để Dạ Dao Quang có cơ hội thắc mắc, kéo tay cô đi vào trong: 

“Đi thôi, đi xem phòng mới của chúng ta, căn nhà này cũng không nhỏ hơn so với căn nhà cũ của chúng ta là mấy.” 

Dạ Dao Quang để mặc cho thiếu niên phía trước kéo tay cô chạy vào trong căn nhà, thực ra Liễu gia họ Liễu, còn bọn họ họ Ôn, chỉ sợ là nhiều năm như vậy rồi người nhà họ Liễu sớm đã không còn nhớ người tên Ôn Trường Tùng. Trong mắt bọn họ, hai đứa trẻ đã mất cha mẹ cũng sớm đã phải trở thành hài cốt mới đúng. Cho dù có treo biển là Ôn phủ, người nhà họ Liễu vốn dĩ cũng không nghĩ xa đến như vậy. 

Tuy rằng địa vị của nữ giới trong triều đại này không thấp như triều đại trước, ngang với đời Đường nhưng nếu phủ đệ mang họ của cô, vậy thì Ôn Đình Trạm sống ở trong này, cũng đủ để bị nói là ở rể. Điều này đối với nam tử thời cổ đại là một sự chà đạp lên tôn nghiêm mà rất khó có thể nhẫn nhịn... 

“Dao Dao, nàng không xem nhà nhìn ta làm gì?” Ôn Đình Trạm kéo tay Dạ Dao Quang bước chầm chậm vòng qua hành lang, dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời chiều, khiến khuôn mặt hơi trắng của cậu nhuốm màu đỏ như màu son, xem ra vô cùng đẹp đẽ: 

“Nàng không phải thường nói căn nhà dưới tên của chúng ta nhất định phải xem thật kỹ phong thủy hay sao?” 

Dạ Dao Quang bỗng nhiên cười một cách thoải mái: “Vâng, phải xem thật kỹ.” 

***

(1) Thanh Phong: Là một loại hương dây có hương thơm trong lành, ngọt ngào của hoa, của gỗ. Sau khi đốt hương bay khắp phòng, khiến tâm trạng vui vẻ, thoải mái. 

(2) Phượng xuyên mẫu đơn: Trong truyền thuyết cổ đại, phượng là vua của các loài chim, mẫu đơn là vua của các loài hoa, ngụ ý là sự phú quý. Mẫu đơn, phượng hoàng kết hợp với nhau, biểu tượng cho sự tốt đẹp, tươi sáng và hạnh phúc. Nhân gian thường lấy hình phượng hoàng, mẫu đơn làm hình hoa văn chủ đạo, tượng trưng cho sự phú quý, tốt đẹp, điềm lành. 

(3) Lục thần: Thanh Long, Chu Tước, Câu Trần, Đằng Xà, Bạch Hổ và Huyền Vũ. 

(4) Bộ dao: Là một loại trang sức của người phụ nữ Trung Quốc thời cổ đại, giống như cái trâm, khi đi lại thì sẽ rung lắc, thường có hình cành hoa, chim phượng...; thường làm bằng vàng, bạc, ngọc... 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện