Muội rất có lòng tin ở chàng.
Những lời này được phát ra từ miệng của Dạ Dao Quang, đối với Ôn Đình Trạm, những lời này quan trong hơn so với bất kỳ sự cổ vũ và tán thưởng của người khác. Ôn Đình Trạm nắm chặt lấy tay cô, cậu nói rất trịnh trọng: "Vĩnh viễn sẽ không phụ lòng sự kỳ vọng của Dao Dao đối với ta."
Khuôn mặt uốn cong thành trăng lưỡi liềm, Dạ Dao Quang hỏi: "Chàng không sợ ép Liễu Cư Mân thuộc về phe của đế sư à?"
Đến lúc đó bọn họ đều có lập trường giống nhau, cậu muốn đối phó thì càng có nhiều kiềm chế hơn.
"Ta sẽ không để chuyện này xảy ra." Ôn Đình Trạm nói rất tự tin.
"Cho dù trong lòng của Trung thư lệnh nghĩ như thế nào, ông ta cũng sẽ ra sức bảo vệ cho Liễu Cư Mân. Hiện tại đối với Trung thư lệnh mà nói chính là lúc nhạy cảm, ông ta không thể đi sai một bước, nếu không lòng quân sẽ tan rã. Nhưng nếu như Liễu Cư Mân thực sự không thể nhận chức, ông ta cũng sẽ không để cho Liễu Cư Mân rời đi. Tất nhiên ông ta muốn để cho Liễu Cư Mân hiểu rõ là ông đã dùng hết toàn lực, chuyện Liễu Cư Mân không thể nhận chức Lại bộ Thượng thư không phải là nguyên nhân từ ông ta, mà là vì người nhà của Liễu gia. Cho nên ông ta dùng Liễu gia chi thứ hai để làm mồi dẫn lửa, như vậy Trung thư lệnh đại nhân đã thành công mà không cần dùng đến nguyện vọng của Liễu Cư Yến mà vẫn có thể giữ lại Liễu Cư Mân và tất cả mọi oán hận của Liễu Cư Mân đều sẽ rơi vào người của Liễu gia chi thứ hai."
Đây mới chính là mục đích cuối cùng của cậu, mỗi người đều có lập trường và nghĩ đến cục diện khác nhau, lợi ích của mỗi người cậu đều suy nghĩ đến, những người đó mới có thể đi theo từng bước trong suy nghĩ của cậu. Cuối cùng cho dù là Chử đế sư hay là Trung thư lệnh đều nhận được cục diện có lợi cho mình, bên trong cục diện này chỉ có Liễu Cư Mân và người của Liễu gia là bị hại thê thảm nhất.
"Chỉ sợ mấy người đế sư cũng chưa chắc sẽ nghĩ tới mục đích cuối cùng của chàng." Từ đầu đến cuối cậu chỉ vì đối phó với người nhà họ Liễu.
"Mấy người đế sư đang ở trong vòng xoáy, gặp chuyện thì bọn họ chỉ suy tính đến cục diện có lợi cho họ." Ôn Đình Trạm nói.
Dạ Dao Quang im lặng một lát mới hỏi: "Trạm ca, chàng muốn nhổ tận gốc toàn bộ Liễu gia sao?"
Lần đầu tiên cùng giao chiến với Liễu gia, cậu ra tay mạnh bạo như thế, Dạ Dao Quang không dám tưởng tượng tiếp theo Ôn Đình Trạm muốn giày vò Liễu gia như thế nào. Nhưng Liễu gia và người khác không giống nhau, Liễu gia là nhà ngoại của Ôn Đình Trạm, huyết thống này cho dù có đoạn tuyệt qua lại trong lời nói nhưng lẽ trời cũng không có cách nào thoát khỏi, nếu như tổn thương đến người thân sẽ bị trời phạt.
“Năm đó bọn họ vì quyền lợi mà hãm hại mẹ của ta, buộc mẹ của ta không có nhà để về, sau đó bọn họ lại ép cha và mẹ của ta đến bước đường cùng, cuối cùng bọn họ không hề thương tiếc lấy đi tính mạng của họ." Ánh mắt của Ôn Đình Trạm vô cùng lạnh lùng.
"Ta chỉ muốn thay mặt mẹ của ta mà đòi lại tất cả những khoản nợ, ta sẽ không giết một người trong Liễu gia, ta muốn bọn họ đều sống."
Không giết người là được, không giết người sẽ không có tội nghiệt. Ngoài ra là vì tổn thương của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cũng sẽ không hỏi, bởi vì cô nghe được từ giọng điệu của Ôn Đình Trạm, có lẽ cậu đã tra ra được chuyện gì đó.
Thực ra Dạ Dao Quang có một chỗ không thể hiểu, năm đó vì sao Liễu thị lại bị bắt cóc. Phải biết rằng người nhà giàu khi đi ra ngoài đều có nha hoàn và gã sai vặt đi theo bảo vệ, hơn nữa bọn họ cũng không đi vào con đường vắng vẻ, nếu có giặc cướp vì sao lại không kêu cứu? Nếu như đi vào con đường hẻo lánh, như vậy chắc chắn là có người cố ý dẫn bà ấy đi qua, hơn nữa Liễu thị lại thông minh như vậy, vì sao bà ấy lại không nghĩ cách để đối phó? Tại sao lại để cho chính mình lưu lạc đến cục diện như vậy?
Những điểm đáng ngờ này, cô có thể suy đoán được từ lời nói vừa rồi của Ôn Đình Trạm, có lẽ năm đó Liễu thị là vật hy sinh trong cuộc tranh đoạt quyền lợi của người nhà họ Liễu. Cô nhớ kỹ Liễu Cư Mân là đại bá của Liễu thị, mặc dù ông ta và mẫu thân với phụ thân của Liễu thị là Liễu Cư Yến kém nhau sáu tuổi, nhưng đều xuất thân giống nhau. Liễu Cư Yến vẫn
là nhị giáp, cũng chính là ba vị trí đầu chỉ dưới đệ nhất danh, Liễu Cư Mân là ca ca lớn hơn đệ đệ sáu tuổi nhưng xếp hạng lại kém hơn đệ đệ.
Với tư cách là đích trưởng tử chẳng lẽ trong lòng của Liễu Cư Mân không có chút lo lắng và không cảm thấy có nguy cơ sao? Trước đây chuyện của Liễu thị rốt cuộc có bàn tay của vị đại bá này ở phía sau hay không? Dạ Dao Quang nhìn thấy Ôn Đình Trạm mím môi không nói gì, cuối cùng cô cũng không hỏi ra miệng.
Nếu Ôn Đình Trạm nói không muốn gặp người nhà họ Liễu, Dạ Dao Quang liền dặn dò đám người Ấu Ly đi chuẩn bị, ngay hôm đó bọn họ liền khởi hành đến huyện Vạn An. Từ phủ thành đến huyện Vạn An mất khoảng mười ngày lộ trình, dọc theo đường đi bọn họ đi chậm lại, bọn họ đón Tết trung thu ở trên đường. Dạ Dao Quang tính toán thời gian thì cô cũng đã đón trung thu lần thứ hai ở nơi này, rồi đến ngày hai mươi lăm tháng tám, sau khi dạo chơi một vòng thì cuối cùng Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng đã đến huyện Vạn An.
Ngụy gia là nhà giàu nhất ở huyện Vạn An, con trai độc nhất thành thân tất nhiên là không giống với bình thường. Bởi vì hiện tại nạn hạn hán ở khắp nơi, Ngụy gia liền lấy ra tiền tài, từ ngày hai mươi lăm tháng tám đến ngày mùng bốn tháng chín phát cháo và tặng lương thực miễn phí. Họ làm chuyện này là vì muốn góp một ít phúc đức cho con trai và con dâu, cho nên lúc Dạ Dao Quang tiến vào huyện Vạn An, cô liền thấy ngay cảnh này.
Trong mắt của người bình thường, có lẽ hình ảnh phát cháo miễn phí này rất tốt đẹp nhưng Dạ Dao Quang lại có thể nhìn thấy từng ánh sáng màu vàng ở trên người của những người đang xếp hàng nhận cháo ở đằng kia. Đây là lòng biết ơn chân thành và trong sáng, mặc dù không phải là công đức nhưng toàn bộ đều tập trung đến trên người của Ngụy gia, một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, đây là vận may.
Dạ Dao Quang không đến quấy rầy người của Ngụy gia, cô trực tiếp đi đến Ngũ Chỉ Phong để thăm Cổ Ma Nhĩ và A Ni Á. Vốn dĩ sau khi Dạ Dao Quang trở về từ Dao tộc, cô liền có ý định nhờ Mạch Khâm chữa bệnh cho A Ni Á, kết quả A Ni Á lại mang thai, nàng ấy không thể vất vả đi đường dài cho nên Dạ Dao Quang mới nói đợi cô đến tham gia hôn lễ của Ngụy Lâm và Dương Tịch Hà rồi sẽ đến thăm bọn họ.
Lại một lần nữa đi tới đỉnh núi, Dạ Dao Quang phát hiện xung quanh ngôi nhà của A Ni Á có rất nhiều bụi gai và lưới sắt đang bao vây, một hình ảnh phòng bị vô cùng nghiêm ngặt. Hơn nữa Dạ Dao Quang nhớ kỹ Cổ Ma Nhĩ có nuôi hai con sói, hiện tại cũng không thấy bóng dáng của chúng đâu, bỗng dưng sắc mặt của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm hiện lên vẻ lo lắng. Hai người bọn họ đi chậm rãi vào trong phòng, nhưng trong phòng không có ai. Trong lúc Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đang nghi ngờ, đột nhiên cô nghe được tiếng rên rỉ rất nhỏ được phát ra từ phòng bếp. Cô nhanh chóng chạy vào phòng bếp rồi nhấc lên thùng đựng gạo ở trong phòng bếp, cô phát hiện có một đường hầm ở phía dưới, cô liền lên tiếng hỏi: "A Ni Á, là cô sao?"
Nghe được tiếng nói của Dạ Dao Quang, dường như A Ni Á rất kích động phát ra tiếng: "A…"
"Chàng chờ muội ở đây, muội đi xuống xem một chút." Từ thùng gạo Dạ Dao Quang nhảy xuống.
Không gian ở phía dưới rất lớn, có giường còn có cả thức ăn, hình như A Ni Á ngã xuống từ trên giường. Nàng nâng tay đỡ lấy phần bụng hơi nhô ra, vẻ mặt của nàng khẩn cầu nhìn Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang thấy máu chảy ra từ giữa hai chân của nàng, cô nhanh chóng bước về phía trước, lòng bàn tay vận khí để trước bụng nàng mãi đến khi cô nhìn thấy sắc mặt của A Ni Á khôi phục lại một chút, vẻ mặt đau đớn không còn nữa, cô mới thu tay lại.
Dạ Dao Quang đưa tay đặt lên bụng của A Ni Á, khí ngũ hành xoay chuyển, cô cảm nhận được sinh mạng nhỏ bên trong vẫn còn, cô liền nói với A Ni Á đang căng thẳng: "Đừng sợ, nó vẫn khỏe, nó không có việc gì cả."
Mặc dù nàng ấy không nghe được lời nói của Dạ Dao Quang nhưng A Ni Á lại cảm thấy yên lòng khi nàng nhìn vào ánh mắt của cô.