Dạ Dao Quang đưa tay ra cầm lấy đồ vật trong tay Ôn Đình Trạm ngửi một chút, là một người tu luyện ngũ hành, đương nhiên cô không ngửi được mùi gì ngoài mùi xà phòng: “Chàng chắc chắn bị hạ độc?”
“Trời sinh ta khứu giác mẫn cảm hơn so với người thường, quần áo này có mùi hạch đào thoang thoảng.” Ôn Đình Trạm nói vô cùng chắc chắn.
“Mới vừa rồi lúc hai người bọn họ rũ chăn đệm ra, ta thấy được một loại phấn trắng không giống bụi.”
Được rồi, Dạ Dao Quang nghĩ thầm, người này ngay cả những quyển sách nhỏ mà cô cảm thấy chẳng có gì khác nhau cũng đều có thể liếc mắt một cái liền phân biệt ra được, khác hẳn với mắt của người thường. Chăn đệm để cả ngày đương nhiên sẽ có một chút bụi, có lúc nhìn bằng mắt thường không thấy, có khi ở dưới ánh sáng lại thấy được nhưng cô rũ không biết bao nhiêu lần, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghiên cứu xem những thứ bụi bặm nhỏ bé kia có gì khác nhau.
“Nếu đúng như chàng nói, vậy xem ra là nhằm vào Tiêu Sĩ Duệ rồi.” Dạ Dao Quang cảm thấy ở cùng nhà với Tiêu Sĩ Duệ cũng đồng nghĩa với việc gặp phải phiền phức lớn, chuyện này đương nhiên có liên quan đến hoàng gia. Nhưng quả thật Tiêu Sĩ Duệ làm người không tệ, bọn họ sống chung cũng rất vui vẻ. Nghĩ tới đây, Dạ Dao Quang liền nói:
“Trạm ca, chàng nói cho muội xem hoàng gia có những người nào.”
Dạ Dao Quang nằm trên giường của mình, mở to mắt nhìn nóc nhà. Cô cảm thấy nếu đã định xen vào chuyện này, trong lòng cũng nên sớm chuẩn bị một chút, thực ra đây cũng là chuyện sớm hay muộn. Dù sao sau này Ôn Đình Trạm muốn bước chân vào quan trường, mặc dù là một pháp sư không muốn giao thiệp cùng hoàng gia, bất luận là giúp cũng tốt, hại cũng đành, đều quá mức gò bó. Nếu sơ ý một chút làm thay đổi vận nước thì họa phúc khó mà biết trước được.
“Hiện nay hoàng đế có sáu người con trai, người vừa mới được sắc phong thái tử cách đây không lâu chính là con trai thứ. Ngoài ra còn có tam hoàng tử Vĩnh An Vương, tứ hoàng tử Quảng An Vương, thất hoàng tử Bình An Vương, bát hoàng tử Ninh An Vương, cửu hoàng tử Phúc An Vương. Thái tử điện hạ đứng thứ năm…” Ôn Đình Trạm lên tiếng.
Đương kim hoàng thượng đăng cơ đã được hai mươi năm, cũng được xem là một minh quân. Mặc dù thay đổi một vài tước vị nhưng không chém giết trọng thần trong triều đình, thưởng phạt cũng xem như rõ ràng, quản lý chặt chẽ. Ngoại trừ mấy lần xảy ra nạn hạn hán còn lại cũng không có quá nhiều thiên tai, biên cương cũng không bị quân địch quấy nhiễu.
Thế nhưng trong lòng mỗi vị hoàng đế luôn có một hồng nhan tri kỉ, mà hồng nhan tri kỉ của đương kim thánh thượng chính là biểu muội thanh mai trúc mã của ông ta, cũng là hoàng hậu. Nhưng có lẽ bởi vì vị hoàng hậu này có được quá nhiều thứ, xuất thân giàu sang, cha mẹ che chở, huynh đệ nuông chiều, từ nhỏ bên cạnh còn có một vị thái tử ca ca hết lòng yêu thương cho nên trời cao ghen tị hồng nhan. Ba mươi năm trước bà gả cho hoàng đế khi đó vẫn còn là thái tử thì hai năm sau liền khó sinh mà qua đời, sinh ra thái tử trước. Vị thái tử này bởi vì được sinh ra không thuận lợi cho nên thân thể vô cùng yếu đuối, mười hai năm trước đã đổ bệnh mà qua đời, để lại một đứa bé chính là Tiêu Sĩ Duệ. Tiêu Sĩ Duệ chính là đích hoàng trưởng tôn. Hoàng đế cũng rất thiên vị, Tiêu Sĩ Duệ chính là cháu của đích thê, đó là huyết mạch duy nhất mà bà để lại cho ông ta, đương nhiên là ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ ngã. Tiêu Sĩ Duệ từ nhỏ đã phải sống trong nguy hiểm cận kề, năm bốn tuổi suýt nữa mất đi mạng nhỏ. Vĩnh Phúc Hầu đã ra tay cứu hắn, cũng chính vì thế mà hoàng đế rất ưu ái.
Sau khi khỏi bệnh Tiêu Sĩ Duệ liền xin đi đến quân doanh, hoàng đế làm cách nào cũng không thể ngăn cản được hắn. Vào ngày hắn rời kinh, ông ta đã mượn một lý do bắt tất cả hoàng tử của mình quỳ ở kim điện suốt một ngày, khi ấy ngũ hoàng tử nay chính là thái tử điện hạ thân thể không tốt suýt chút nữa đã mất mạng.
Hiện giờ ghế Trung cung đang để
trống. Từ khi mẹ đẻ của thái tử cũng chính là hoàng hậu kế nhiệm qua đời, hoàng đế liền tuyên bố về sau sẽ không lập hoàng hậu nữa khiến cho hậu cung phi tần rảnh rỗi sinh ra không ít tâm tư, nhưng vẫn không thể trở thành hoàng hậu, phải mưu cầu Thái hậu cho nên gia tộc của những hoàng phi có con trai đều không thiếu âm mưu quỷ kế.
Cũng may bất kể là Trung sách lệnh đại nhân phụ thân của Thái hậu, hay là Chử đế sư - vi sư của hoàng đế - cũng đều không có con gái vào cung làm phi, lại không có quan hệ thân thích với những phi tử có con trai cho nên trong triều hoàng đế rất trọng dụng hai người bọn họ.
“Thái tử lập gia thất đến nay đã bảy năm vẫn chưa có con.” Ôn Đình Trạm sau khi nói xong bất ngờ thêm vào một câu.
Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút mới nói: “Nói cách khác thái tử không thể là người đứng sau chuyện này.”
“Hắn quá nhân từ cho nên bệ hạ mới lập hắn làm thái tử.” Trong giọng nói Ôn Đình Trạm mang một chút thâm ý.
Có phải là vì Tiêu Sĩ Duệ, hoàng đế đã sủng ái hắn đến một cảnh giới khác. Từ việc Tiêu Sĩ Duệ rời kinh đi đến quân doanh mà nói, hoàng đế trong lòng không vừa ý, ông ta cho rằng chính những hoàng tử này đã ép đứa cháu mà ông ta yêu mến bỏ đi, không tìm ra kẻ nào đã hạ độc thủ với Tiêu Sĩ Duệ cho nên dưới cơn nóng giận liền phạt tất cả hoàng tử, cứ thế giận cá chém thớt, vô cùng tự do phóng khoáng. Chỉ sợ bọn họ hận Tiêu Sĩ Duệ, nhưng dường như chính ông ta cũng biết điều đó cho nên đã chọn ra một thái tử lương thiện, ông ta cho rằng đứa con trai này sẽ không để cho cháu trai bảo bối của mình chịu khổ.
“Lòng người luôn thiên vị.” Dạ Dao Quang cảm thán một câu, ai cũng đều bất công.
Ôn Đình Trạm nghiêng người, gối lên cánh tay đối mặt với Dạ Dao Quang: “Lẽ nào là vậy, thái tử quá nhân từ căn bản không thể làm vua, bệ hạ anh minh nhưng cố ý lấy lý do lập con đích làm thái tử. Nàng có biết mẹ đẻ của thái tử được lập làm hoàng hậu khi nào không? Chính là vào năm thứ hai sau khi thái tử trước qua đời, mẹ đẻ của thái tử bất kể là gia tộc, dung mạo hay sủng ái của hoàng đế đều kém một bậc.”
“Chàng là nói, bệ hạ bởi vì thái tử cho nên mới lập hoàng hậu ư?” Dạ Dao Quang trong nháy mắt liền kịp phản ứng, cục diện này thật lớn.
Nói như vậy, hoàng đế từ lâu đã sắp xếp tốt cho Tiêu Sĩ Duệ. Thái tử trước vừa mới qua đời, ông ta liền lập mẫu phi của một nhi tử thân thể không tốt làm hoàng hậu, rời đi sự chú ý đối với Tiêu Sĩ Duệ. Đến khi Tiêu Sĩ Duệ trưởng thành, hoàng đế liền lập lễ sắc phong thái tử khiến cho ánh mắt của mọi người đều đặt trên người thái tử. Thái tử thân thể không tốt xem chừng còn không sống lâu bằng hoàng đế, đợi thêm năm sáu năm nữa, khi đó Tiêu Sĩ Duệ đã hoàn toàn trưởng thành, đến lúc đó nếu như ghế thái tử lại trống, vậy ông có thể danh chính ngôn thuận sắc lập hoàng thái tôn.
Hoàng đế tính toán tốt như vậy nhưng ông ta không phế đi tất cả nhi tử của mình, luôn có một số hoàng tử đầu óc tương đối linh hoạt, tâm tư tương đối kín đáo, biết nhìn người cho nên sớm muốn loại trừ Tiêu Sĩ Duệ.
“Ai da, chàng còn chưa làm quan mà đã rơi vào vòng xoáy này rồi.” Dạ Dao Quang than nhẹ một tiếng.
“Sớm muộn gì cũng rơi vào, vào sớm một chút còn có thể thăm dò được bọn họ.” Ôn Đình Trạm cười nói.
“Nói như vậy, chàng thực sự coi trọng Tiêu Sĩ Duệ?” Dạ Dao Quang nhướng mày, dựa vào sự nhìn nhận của cô, đứng ở hàng cuối cùng cũng có thể lật thuyền trong mương.
“Nàng lo lắng ta chọn sai vị trí?” Đôi mắt đen nhánh của cậu lóe lên ánh sáng nhạt.
“Nàng yên tâm, ta sẽ không đứng sai, bởi vì cho dù là sai, ta cũng có thể khiến nó trở thành đúng!”