Dạ Dao Quang không có tâm tư để ý con hồ ly đó, mà là nhìn về Bạch Viên Hầu đang vô cùng thân thiết với Kim Tử. Thân thể của Bạch Viên Hầu vô cùng khỏe mạnh, khi đứng dậy có lẽ đến gần ba mét, không cần nói cũng biết được thể tích của nó to như thế nào. Nhưng chính là to con đến như thế mà lại dựa vào Kim Tử - con vật chỉ có một tuổi đó làm nũng, hình ảnh đó thật không nên cho là quá tuyệt đẹp.
“Được rồi, ngán ngẩm lắm rồi, chúng ta phải đi thôi, trời không còn sớm nữa, phải tìm được chỗ để nghỉ ngơi trước đã.” Dạ Dao Quang nói với Kim Tử.
Kim Tử lập tức nói với Bạch Viên Hầu, thế là Bạch Viên Hầu liền lộ ra một vẻ mặt hờn tủi. Kim Tử rất nghĩa hiệp giơ tay ra vỗ lên cái đầu to lớn của Bạch Viên Hầu, sau đó rất phóng khoáng bước đi theo Dạ Dao Quang.
“Ngươi có dạy nó cách tu luyện như thế nào không?” Trên đường Dạ Dao Quang hỏi Kim Tử.
Kim Tử gật cái đầu nhỏ.
Bạch Viên Hầu đến bây giờ có thể vẫn chưa gây hại cho loài người, vẫn luôn lấy thú hoang làm thức ăn, vì vậy tu vi của nó mới thấp như thế nhưng Dạ Dao Quang cũng không để bụng Kim Tử dạy nó làm thế nào để tu luyện. Có thể chịu đựng đến bây giờ, sau này cũng sẽ không đi lệch hướng.
“Éc éc.” Kim Tử giải thích với Dạ Dao Quang, thứ nó dạy là phương pháp tu luyện đặc biệt chỉ Hầu tộc mới có, chứ không phải là phương pháp tu luyện ngũ hành của Dạ Dao Quang. Phương pháp đó đối với nó mà nói là việc làm vô bổ nhưng đối với những con khỉ khác thì lại là chí bảo. Phương pháp tu luyện ngũ hành ngay cả nó cũng không thể dẫn khí nhập vào cơ thể thì những con khỉ khác chắc chắn cũng không thể.
Nhìn dáng dấp nhỏ bé của con vật đáng ghét ăn nói lung tung này, Dạ Dao Quang cười chịu thua.
“Éc éc...” Sau đó Kim Tử lại nói với nó rất nhiều chuyện.
Thì ra con ngựa mà bọn họ muốn tìm đó vốn dĩ là một con ngựa hoang nhưng một năm trước ăn phải một con ngọc trùng, vì vậy có được trí thông minh, thường chạy khắp nơi, tiếng tăm đồn xa. Bây giờ rất nhiều người đều đang muốn tìm được nó, đi qua ngọn núi này chính là vùng mà nó thường xuyên hoạt động.
“Ngọc trùng, ngươi cũng muốn ăn?” Dạ Dao Quang thấy Kim Tử nhắc đến ngọc trùng liền nuốt nước bọt, bất giác giơ tay véo tai nó:
“Được thôi, sau này nếu như tìm được, ta cho ngươi ăn ngon một bữa.”
Ngọc trùng ở đây lại không phải là ngọc trùng của nhựa cây, mà là con trùng thật sự sống trong ngọc thạch. Khi nham thạch phun trào sẽ có trùng chui vào ngọc thạch hoặc là miếng ngọc thạch này khi hình thành thì có trùng vừa hay bò qua nên bị bao vây bên trong, gọi là ngọc trùng. Sau đó không phải tất cả ngọc trùng đều có thể sống sót, ngọc thạch ở trong lòng địa chất có thể hơn nghìn năm vạn năm thậm chí trăm triệu năm mới bị khai quật ra, không có bất kỳ sinh vật nào có thể tồn tại lâu như vậy. Nhưng nếu như miếng ngọc này bắn văng đến một nơi cực kỳ giàu linh khí, hoặc là bản thân nó chính là một miếng ngọc có linh khí, vậy thì trùng đó ở trong miếng ngọc sẽ có thể dựa vào linh khí của miếng ngọc mà sống sót, đây mới là ngọc trùng thực sự. Một con ngọc trùng có thể hấp thu một miếng ngọc trên trăm trên nghìn trên vạn năm linh khí, mặc dù linh khí ít ỏi nhưng tích tiểu thành đại, tuyệt đối không thể xem thường.
Chỉ có điều loài trùng này chính là loài vật bậc thấp nhất trong số các loài động vật, cho dù bổ dưỡng là thế nhưng ngoại trừ việc khiến giá trị của bản thân chúng trở nên cao hơn ra, căn bản là giúp không nổi kẻ bất tài. Loài côn trùng tu luyện thành yêu hoặc thành tiên đó chỉ có xác suất một phần nghìn so với những động vật loài khác.
Chắc chắn là con ngọc trùng kia bởi vì lý do nào đó đã bò ra ngoài, đúng lúc bị con ngựa này đang ăn cỏ nuốt phải, sau đó đã tiêu hóa con ngọc trùng này, tất cả linh khí liền hòa vào trong cơ thể của nó. Động vật được linh khí hòa vào chính là linh vật chứ không phải là yêu vật.
“Con ngựa đó sống nhiều năm phía sau ngọn núi đó, ngày mai chúng ta đi xem.” Dạ Dao Quang tìm thấy một chỗ thích hợp để dừng chân liền nói với mọi người:
“Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ này, nhưng nơi đây đã là khu
vực nguy hiểm nhất của toàn bộ núi này, mọi người đều phải cẩn thận. Ta bày một trận pháp, mọi người ở đây chờ trước đã, ta và Trạm ca đi kiếm vài con mồi.”
Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn đều ngoan ngoãn gật đầu. Mặc dù Bạch Viên Hầu không gây ra tấn công gì, cũng không biến thành yêu quái như bọn họ nghĩ, khuôn mặt cũng không có gì hung ác nhưng thể tích đó của Bạch Viên Hầu đã quá đủ để làm bọn họ thất kinh. Hai người không dám tiếp tục nói đùa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại chỗ này coi chừng Lục Vĩnh Điềm đang hôn mê chưa tỉnh. Nhìn thấy bọn họ sợ hãi đến như vậy, Dạ Dao Quang chỉ có thể để Kim Tử ở lại bên cạnh cho bọn họ yên tâm.
Vừa bước vào trong rừng, Dạ Dao Quang đã cảm thấy được vài nguồn yêu khí: “Xứng đáng là vùng đất có phong thủy tốt của tự nhiên, yêu quái thật không ít.”
Ánh mắt cô nhìn Ôn Đình Trạm, bảo cậu cẩn thận.
Đi sâu vào trong rừng, bốn phía đều là những cây gỗ sam cao chọc trời, nhịp chân của Dạ Dao Quang trở nên chậm rãi vì tai của cô khẽ cử động nghe thấy được âm thanh nhè nhẹ. Không phải là âm thanh của rắn, mà là một loài vật biết nhả tơ. Cô nhìn thấy một mạng nhện giữa hai cây, Dạ Dao Quang biết được nơi này có một con yêu gì rồi.
Nhện tinh trong truyền thuyết.
Dạ Dao Quang chỉ vừa mới nghĩ đến đây, phía sau liền có một luồng sức mạnh tấn công bất ngờ. Cô nhanh chóng xoay người giơ tay tóm chặt lấy luồng sức mạnh tấn công đến đó, những sợi màu trắng thuần, còn không thấy nhện tinh thì những sợi quấn quanh cổ tay cô liền muốn chui vào trong cơ thể uống máu của cô.
Dạ Dao Quang cười khinh thường, cánh tay vừa rung, những sợi tơ đó trong chớp mắt đã bị phá nát: “Niệm tình ngươi tu hành không dễ, ta không muốn làm hại đến tính mạng của ngươi, nếu như biết điều thì hãy mau rút lui.”
Hiển nhiên, ý tốt của Dạ Dao Quang bị hiểu nhầm là cô sợ hãi, con nhện tinh này không có ý định từ bỏ miếng mồi ngon xông vào địa bàn của nó. Vì vậy khi Dạ Dao Quang vừa dứt lời, vô số những sợi tơ trắng từ bốn phương tám hướng tấn công về phía cô và Ôn Đình Trạm.
Dạ Dao Quang xoay người, giơ tay, nhấc chân, động tác liền mạch dứt khoát tránh được sự tấn công đồng loạt. Hai tay nắm chắc hai bên, xung quanh hai tay lại quấn chặt mấy sợi.
Ôn Đình Trạm đơn giản trực tiếp hơn cô nhiều, tay nhỏ dài biến thành lưỡi dao, xoa vài phát liền thấy một tay của cậu chắp sau người, một tay như dao cạo chặt đứt toàn bộ những sợi tơ tấn công về phía cậu.
Dạ Dao Quang thấy vậy rất vui mừng, đối diện với tiểu yêu như thế này, Ôn Đình Trạm đã hoàn toàn có khả năng ứng phó. Cô quấn chặt những sợi tơ, xoay ngược tay nắm chặt chúng, tay vận đủ khí ngũ hành dùng lực khẽ kéo liền nhổ lên vật cứng chắc ở trong bùn đất phía trước mặt.
Đó là một con nhện to bằng khoảng con gấu ngựa trưởng thành, chân to đều như chân của Dạ Dao Quang. Dù rằng đã có sự chuẩn bị tâm lý, hơn nữa Ôn Đình Trạm cũng không sợ hãi nhưng khi nhìn thấy nó ánh mắt hai người vẫn bị bất ngờ.
Dạ Dao Quang kéo con nhện tinh này ra, hai tay liền buông lỏng một chút, mũi chân vừa nhún bay lên cây: “Con vật này giao cho chàng xử lỷ, muội đi săn.”
Nói xong mũi chân của Dạ Dao Quang liền giẫm lên thân cây, một cú tung người liền biến mất hút. Cô hoàn toàn không lo lắng việc Ôn Đình Trạm không đối phó được với con nhện tinh này. Đây là địa bàn của nhện tinh, những thú săn thông thường cũng không dám lại gần, vì vậy Dạ Dao Quang tung người vài cú là đã bay đến chỗ rất xa. Đến khi cô bắt được một con trâu rừng nhỏ trở về, Ôn Đình Trạm dường như vẫn chưa rời khỏi vị trí mà cậu đứng lúc cô đi, còn con nhện tinh to lớn kia đã tả tơi rồi.
Cậu chau mày nhìn vào góc áo mình, chỗ đó bị bắn mấy giọt máu nhện.