Điểm nào Diệp Phụ Duyên cũng vượt trội so với Hoắc Liễu Tập, còn chưa theo mẫu thân tái giá mà phụ thân của hắn đã đối xử với Diệp Phụ Duyên thân thiết như cha ruột. Nếu Diệp Phụ Duyên theo mẫu thân tái giá đến Hoắc gia, vậy sao còn chỗ của hắn nữa? Nhất là so về thành tích của bọn họ, hắn còn kém Diệp Phụ Duyên một khoảng xa. Phụ thân lại suốt ngày nhắc đến Diệp Phụ Duyên thế này, Diệp Phụ Duyên thế kia trước mặt hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng ức chế, vì vậy mới đi sai đường.
Không ai biết đến phía sau còn có câu chuyện như vậy, nghe xong càng không biết nên có cảm giác gì đối với Hoắc Liễu Tập. Phụ thân của Hoắc Liễu Tập, mẫu thân của Diệp Phụ Duyên, còn có cha mẹ của Đồng Viên, tất cả đều chạy đến. Kết cục sau cùng này đã khiến cả ba gia đình bị đả kích rất lớn, nhất là Đồng gia, lần lượt hai đứa con trai đều chết hết. Vậy nhưng Đồng gia không hận Hoắc gia mà làm ầm ĩ một hồi, muốn Diệp gia đoạn tử tuyệt tôn.
“Doãn Hòa, huynh cũng chỉ bởi vì một câu nói kia liền cho là Hoắc Liễu Tập sao, vì sao ta vẫn cảm thấy dường như có chỗ không thích hợp.” Vụ án đã kết thúc, Tiêu Sĩ Duệ đứng cạnh Ôn Đình Trạm nói.
“Tất nhiên không phải chỉ bởi vậy, là bởi vì lời của Đồng Viên khiến ta nghĩ đến câu nói đó.” Ôn Đình Trạm đáp. Đồng Viên luôn miệng nói Diệp Phụ Duyên giết hắn, như vậy có thể chứng minh hắn đã hít vào một ít thuốc, nhưng vào thời điểm Hoắc Liễu Tập giết hắn, ý thức cũng đã hồi phục lại chút đỉnh. Có điều hắn vẫn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn, chỉ có thể trông thấy một thân hình mờ mờ, mà dáng dấp Hoắc Liễu Tập và Diệp Phụ Duyên như vậy, nếu như vào lúc ánh mắt mơ hồ rất khó có thể phân biệt. Đồng Viên sao có thể cho rằng Hoắc Liễu Tập luôn giao hảo thân thiết với mình lại là người muốn giết mình được?
Chính là một câu nói như vậy mà Ôn Đình Trạm đã điều tra ra sự tình, hóa ra ngay từ đầu Hoắc Liễu Tập đã an bài ván cờ này. Tôn đại thúc bởi vì giúp việc bếp núc mà thường xuyên đến cổng lớn tiếp nhận nguyên liệu nấu ăn được đem đến, vậy nên ông mới nhìn thấy bộ đồng phục học sinh mà Diệp Phụ Duyên sai người đem về đưa cho đệ đệ của mình. Tôn đại thúc vô tình nói chuyện này với Hoắc Liễu Tập, Hoắc Liễu Tập đã sớm biết chuyện giữa hai người từ miệng Đồng Viên nên lấy trộm ngọc bội của Đồng Viên đập nát, rồi đổi đồng phục của mình thành của Diệp Phụ Duyên. Cuối cùng đặt bộ đồng phục trong tủ quần của Diệp Phụ Duyên.
Tự ý đem đồng phục của mình cho đi là một sự thất kính đối với học viện, Diệp Phụ Duyên đương nhiên sẽ không để lộ chuyện này ra. Chính bởi vì nắm rõ điểm này, Hoắc Liễu Tập mới dám vu oan trắng trợn như vậy. Hôm đó hắn hẹn mấy nam sinh đều có chung sở thích về đồ ngọc, tâng bốc Đồng Viên một hồi, Đồng Viên nhất định sẽ cùng hắn trở về lấy ngọc bội ra khoe khoang. Trên đường, áo hắn bị quệt rách cũng là do cố ý, một là để khơi ra chuyện Diệp Phụ Duyên ăn cắp ngọc bội, hai là để kiếm cớ đến học viện sửa áo. Không thể không công nhận, Hoắc Liễu Tập đã toan tính vô cùng kỹ lưỡng tỉ mỉ.
Nhắc đến Hoắc Liễu Tập, Ôn Đình Trạm đã phải trăn trở rất lâu, đồng thời cũng phải đặt bản thân mình vào vị trí của hắn để đoán xem đường đi nước bước của hắn thế nào, vì sao phải giết người. Cứ như vậy mà từng bước từng bước lần ra manh mối.
“Không đúng, ta tận mắt nhìn thấy bóng của Diệp Phụ Duyên, à không, cái bóng của Hoắc Liễu Tập giết người, mới tức tốc chạy vọt vào. Theo lời cậu nói, Hoắc Liễu Tập từ trong tủ quần áo hét vọng ra một tiếng kêu cứu, vậy cái bóng mà chúng ta nhìn thấy chẳng lẽ là quỷ sao?” Văn Du cảm thấy khó hiểu.
“Xem qua kịch bóng chưa?” Ôn Đình Trạm nói một câu ý tứ sâu xa.
“Bội phục, bội phục!” Tiêu Sĩ Duệ, Tần Đôn, Lục Vĩnh Điềm và Văn Du suy nghĩ một chút liền không khỏi chắp tay tán thưởng.
Thấy bốn người bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy, khóe môi Ôn Đình Trạm không khỏi nở nụ cười nhẹ. Nhưng nụ cười của cậu còn chưa kịp hoàn toàn nở rộ, sự xuất hiện của người trước mặt đã khiến sắc mặt cậu trở lại sự bình thản vốn có.
“Ôn công tử, lão thái gia nhà ta có lời mời.” Người này không phải ai khác, chính là vị quản gia bên cạnh Liễu lão gia trên công đường.
“Buồn cười, lão thái gia nhà ông là ai, ông ấy mời chúng ta liền phải đến sao?” Dạ Dao Quang lạnh lùng nói.
Tiêu Sĩ Duệ thấy vậy, cũng biết Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang không có thiện ý với Liễu gia. Hắn đang muốn đứng ra nói hộ vài câu, bênh vực rằng bằng hữu không có nguyên tắc, Ôn Đình Trạm lại nửa cười nửa không lên tiếng: “Nếu đã như thế, ta đến thăm hỏi Liễu lão thái gia một chút vậy.”
“Trạm ca…”
“Mọi người cứ đợi ở chỗ cũ, gọi
trước giúp ta vài món mà ta thích, ta sẽ quay lại nhanh thôi.” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang bằng ánh măt ôn hòa, nhẹ nhàng căn dặn.
Dạ Dao Quang nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, cô tin tưởng Ôn Đình Trạm nên cùng mấy người Tiêu Sĩ Duệ rời đi.
Ôn Đình Trạm theo quản gia của Liễu lão gia đi tới một quán trà, đến phòng tốt nhất. Trong phòng, Liễu lão thái gia ngồi phía trên, một tay giữ áo bào, một tay pha trà, động tác vô cùng chậm chạp mà tao nhã. Tuần tự các bước hâm nóng, bỏ trà, hớt bọt, châm trà…
Động tác lưu loát liền mạch như nước chảy mây trôi, nếu như gạt thành kiến cá nhân qua một bên, nói thực, mỗi bước này đều khiến cho người nhìn cảm thấy vui vẻ thoải mái, đối với hương thơm nhè nhẹ của nước trà mà dần dần sinh ra một cảm giác chờ mong.
Sau cùng, Liễu lão thái gia rót nước trà ra hai ly, ngước nhìn Ôn Đình Trạm đang đứng phía bên kia bàn nói: “Ôn tú tài, mời ngồi.”
Ôn Đình Trạm cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống phía đối diện ông ta.
Liễu lão thái gia tự mình bưng một chén trà, sau đó đưa chén còn lại cho Ôn Đình Trạm: “Nếm thử một chút, trà này mùi vị thế nào?”
Ôn Đình Trạm đưa hai tay ra đón lấy, đây là lễ phép căn bản, đối xử với bất cứ ai hắn cũng không để mất đi cấp bậc lễ nghĩa. Sau khi nhận lấy, nhấp một ngụm mới đáp: “Ân thi ngọc lộ.”
“Không sai, cậu mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng rất am hiểu trà.” Liễu lão gia không khỏi nở nụ cười.
“Trà này chính là Thái Tổ tự mình sai người bào chế, lúc đó còn ban cho bốn vị vương gia mang họ khác. Bây giờ mưa vẫn còn nhưng hoàng ân lại theo gió mà bay mất, ngoại trừ Minh vương phủ vẫn còn tồn tại như trước, những vị vương gia khác sớm đã trở thành bách tính bình dân, bao gồm cả bốn vị kia.”
Ôn Đình Trạm im lặng nghe, không nói gì.
Liễu lão gia dường như đã sớm đoán trước được Ôn Đình Trạm sẽ luôn duy trì thái độ bình thản này, ánh mắt ông nhìn Ôn Đình Trạm từ tán thưởng chuyển thành nuối tiếc: “Cậu là một người tài trí, so với đứa con đã mất của đế sư còn có phần hơn, chỉ tiếc cậu không hiểu, để tài năng bộc lộ quá rõ, mộc tú vu lâm phong tất tồi chi (1).”
“Vì sao phải giấu đi thực lực, trưng ra kém cỏi? Biết rõ bạn thân gặp nạn mà phải khoanh tay đứng nhìn? Liễu lão thái gia nếu đã bố trí cho ta cục diện như vậy, ta không nhảy vào, chẳng phải làm ông thất vọng sao?” Ôn Đình Trạm cười nhạt:
“Là ai giúp Hoắc Liễu Tập đưa Diệp Phụ Duyên đến học xá? Là ai gạt Hoắc Liễu Tập rằng mẫu thân Diệp Phụ Duyên muốn tái giá? Học viện chắc hẳn có không ít người của ông. Ta tất nhiên không sánh được với Liễu lão gia thâm niên dày dặn chốn quan trường, mạng người cùng lắm cũng chỉ là quân cờ trong tay. Ông biết Ninh An Vương điều tra Sĩ Duệ liền sắp xếp một người bên cạnh hắn, bức bách ta, định mượn tay Ninh An Vương diệt trừ ta. Đây chẳng phải là mộc tú vu lâm phong sao?”
“Cậu thông minh hơn nhiều so với ta nghĩ.” Liễu lão gia cười đáp.
Ôn Đình Trạm đứng lên: “Liễu lão thái gia, ta tới để nói cho ông biết, chỉ có những người không đủ tự tin vào bản thân mình, không có bản lĩnh thực sự mới phải giấu đi thực lực, trưng ra kém cỏi. Mà ta, chính là kiểu người dù có làm cho bọn họ sợ đến mất ăn mất ngủ đi chăng nữa thì cũng không làm gì được ta.” Nói xong, Ôn Đình Trạm chậm rãi cúi người nhìn thằng Liễu lão gia:
“Liễu gia các người đã ra tay với ta hai lần, kết quả như thế nào hình như Liễu lão gia vẫn chưa nhớ rõ lắm. Nếu ông đã tự mình ra tay, vậy ta cũng sẽ không ngại trả ông một phần lễ lớn. Cũng coi như không phụ ông đã bỏ ra một phen nhọc tâm.”
Ánh mắt của Liễu lão gia hơi đổi.
“Trà của ông rất ngon, chỉ có điều ta xưa nay không thích uống trà. Bởi vì nương tử ta nói rồi, uống trà nhiều…” Ôn Đình Trạm chỉ chỉ vào đầu mình:
“Nơi này sẽ trở nên kém minh mẫn. Cáo từ!”
***
(1) Mộc tú với phong tất tồi chi: Cây cao vượt trội so với cả khu rừng, trước gió lớn ắt sẽ gãy.