Bữa cơm cứ như vậy trôi qua trong sự vô tư như chốn không người của Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang. Ăn xong bọn họ cùng quay về học viện. Lục Vĩnh Điềm và Văn Du bận rộn chuyển học xá, Dạ Dao Quang cũng quay về học xá của mình. Tần Đôn vẫn cần mẫn mang bàn cờ đi tìm thầy lĩnh giáo, Tiêu Sĩ Duệ lại tới tìm Ôn Đình Trạm.
Hắn cầm một chiếc hộp tới chỗ Ôn Đình Trạm, đặt xuống trước mặt cậu rồi mở ra. Bên trong hộp là bốn tấm lệnh bài, đều được khắc cùng ký hiệu hình một con hùng ưng đang dang rộng đôi cánh. Điểm khác nhau duy nhất giữa bốn tấm lệnh bài này là chất liệu, lần lượt được làm từ ngọc, vàng, bạc, sắt.
“Đây là lệnh bài dành cho các ám vệ được cử đến bảo vệ ta.”
Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đều kinh ngạc sửng sốt, không ai lên tiếng.
Tiêu Sĩ Duệ lấy ra tấm lệnh bài bằng ngọc: “Phụ vương chia ám vệ bên cạnh ta ra ba loại, Kim Ưng phụ trách an nguy của ta, Ngân Ưng sẵn sàng chờ lệnh của ta, Thiết Ưng phụ trách truyền đạt tin tức. Còn Ngọc Ưng chính là để thống trị ba người còn lại. Sau này ta sẽ chỉ lưu lại Ngọc Ưng này, ba tấm còn lại đều giao cho huynh.”
Ôn Đình Trạm vẫn nhìn ba miếng lệnh bài trước mặt với ánh mắt bình tĩnh, cậu im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu: “Đệ biết rõ hành động này có ý nghĩa gì đúng không?”
“Ta biết, ta phó thác toàn bộ tính mạng của bản thân và gia đình cho huynh.” Trên miệng Tiêu Sĩ Duệ vẫn là nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
“Phụ vương trước khi lâm chung từng nói với ta, một người cho dù có đứng ở vị trí cao đến đâu, nếu như trước sau luôn không có nổi một người khiến hắn toàn tâm tín nhiệm, như vậy sống ở đời, hắn chính là kẻ đáng thương nhất. Phụ vương không hy vọng ta sẽ trở thành một người như vậy, ta lại càng không muốn một cuộc sống đáng buồn như thế. Huynh và ta đã uống máu kết tình huynh đệ, như vậy ta đương nhiên sẽ không hoài nghi mà vững chắc tin tưởng huynh. Chuyện huynh ở nha phủ chẳng mấy chốc sẽ truyền đi xa, mấy người thúc thúc của ta rất có thể đã bắt đầu âm thầm xuống tay với huynh. Ta biết huynh tài trí vô song, có thể hai tay đấu bốn. Giao toàn bộ ám vệ của ta cho huynh, để bọn họ bảo vệ ta cũng có thể bảo vệ cả huynh.”
Ôn Đình Trạm chợt ngẩng đầu, tròng mắt cậu đen nhánh nhìn chằm chằm Tiêu Sĩ Duệ, ánh sáng nơi đáy mắt lưu chuyển mạnh mẽ.
Tiêu Sĩ Duệ thản nhiên nhìn lại, ánh mắt sáng ngời như ánh mặt trời, trong mắt chứa đầy tín nhiệm.
“Được, ta nhận.” Ôn Đình Trạm đậy nắp hộp lại, giọng nói hết sức trịnh trọng.
Đây là một lời hứa, cũng là một phần tình nghĩa dù chết không đổi trong sinh mệnh bọn họ.
Tiêu Sĩ Duệ cười cười, miệng lại mang nụ cười đáng ăn đòn đó: “Ta đã trao toàn bộ tính mạng cho huynh rồi, huynh cũng không nên tiếp tục giấu giếm khúc mắc giữa huynh và Liễu gia nữa chứ.”
Ôn Đình Trạm sửng sốt, cậu mím môi, lúc sau mới mở miệng nói: “Mẹ ta là con gái trưởng của tam phòng Liễu gia…”
Không có nửa chữ giấu giếm, cũng không hề có ý bôi nhọ Liễu gia, lại càng không có bất kì phẫn nộ nào, Ôn Đình Trạm nhàn nhạt kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tiêu Sĩ Duệ.
“Rầm.” Tiêu Sĩ Duệ nghe xong tức giận không thôi, đập một chưởng thật mạnh lên bàn.
“Thật không ngờ lão già đó ngày thường trông có vẻ liêm minh chính trực, hóa ra lại là một người cổ hủ ngoan cố như vậy.”
Đối với chuyện này, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang cũng không tỏ cảm xúc gì.
Tiêu Sĩ Duệ tức giận một lúc lâu, sau mới hỏi: “Huynh đã tra ra được kẻ nào hạ độc thủ với cha mẹ huynh hay chưa?”
“Không vội, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.” Bây giờ khi nhắc lại những chuyện này, Ôn Đình Trạm đã rất bình thản, chỉ là trong đáy mắt từng lớp sóng lớn vẫn cuộn trào như cũ.
Đây dù sao cũng là chuyện của Ôn Đình Trạm, cậu đã nói không vội, Tiêu Sĩ Duệ cũng không tiện nói thêm nhiều nữa. Hai người lại hàn huyên một chút về tình hình trong triều đình, một lát sau Tiêu Sĩ Duệ mới trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, dù sao hôm qua cũng đợi cả một đêm rồi.
Dạ Dao Quang đã vô vùng buồn ngủ rồi, đang lúc cô định khuyên Ôn Đình Trạm nghỉ ngơi thôi, bên ngoài chợt vang lên âm thanh của Vệ Truất: “Thiếu gia, Diệp tú tài đã quay lại rồi, hắn muốn gặp mặt thiếu gia nói lời cảm tạ.”
“Nhanh mời cậu ấy vào.” Ôn Đình Trạm vội vàng nói.
Ôn Đình Trạm mới vừa gác bút, Diệp Phụ Duyên
đã theo Vệ Truất đi vào. Diệp Phụ Duyên vừa vào đến cửa đã cúi người thật sâu với Ôn Đình Trạm:
“Ơn cứu mạng, rửa oan của Doãn Hòa lần này, Duyên khắc trong tâm khảm, sau này nếu như Doãn Hòa có gì cần đến, ta nguyện toàn lực giúp đỡ.”
“Đừng như vậy, chúng ta không những là bạn cùng trường, chí hướng lại hợp nhau, ta sao có thể ngồi nhìn cậu chịu oan.” Ôn Đình Trạm vừa tự tay nâng Diệp Phụ Duyên dậy vừa cười nhẹ đáp.
“Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới là đáng quý.” Lời nói của Diệp Phụ Duyên vô cùng thành khẩn, trong ánh mắt không thể giấu nổi vẻ cảm kích:
“Nếu không có Doãn Hòa đứng ra giúp đỡ, chỉ sợ Duyên đã bị nhốt trong tử lao.”
“Phụ Duyên là người có tài, cứ như vậy bị chôn vùi thì thật đáng tiếc.” Ôn Đình Trạm cười nhẹ nói:
“Phụ Duyên, mời ngồi.”
Diệp Phụ Duyên đang định ngồi xuống, chợt nhìn thấy Dạ Dao Quang đứng bên cạnh Ôn Đình Trạm, lập tức lễ độ nói: “Dạ đồng sinh.”
Dạ Dao Quang cười khách khí, đang định đáp lễ bỗng nhiên dừng lại. Cô nhìn Diệp Phụ Duyên chăm chú khiến Diệp Phụ Duyên nhất thời không hiểu ra sao, sắc mặt Ôn Đình Trạm cũng dần nghiêm túc lại.
“Tiểu Khu…”
Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm một chút mới nói: “Diệp đồng sinh, có phải trong nhà cậu ngoài các đệ muội còn có một mẫu thân hay không?”
“Đúng vậy.” Cái này đối với mọi người trong học viện cũng không phải bí mật gì, Diệp Phụ Duyên không hiểu vì sao đột nhiên Dạ Dao Quang lại hỏi điều này nhưng hắn vẫn trả lời theo lễ phép.
“Cậu nhanh đến gặp mẫu thân đi, có thể vẫn kịp một lần cuối…” Trong giọng nói Dạ Dao Quang mang theo chút thở dài.
Sắc mặt Diệp Phụ Duyên trong nháy mắt trở nên u ám.
“Phụ Duyên, tiểu Khu không phải đang nói bậy đâu, nếu như cậu tin ta thì hãy nhanh đến gặp mẫu thân đi.” Sắc mặt Ôn Đình Trạm lập tức nặng nề nói với Diệp Phụ Duyên.
Vốn chỉ cho là Dạ Dao Quang đang rủa mẫu thân mình, trong lòng Diệp Phụ Duyên ban đầu chỉ có tức giận. Lúc này đến Ôn Đình Trạm cũng nói như vậy, hắn lập tức sắc mặt trắng bệch, ngay cả một câu cáo từ cũng không kịp nói, xoay người chạy ra bên ngoài.
“Mẫu thân của Diệp Phụ Duyên…”
“Qua tướng mạo của mỗi người chúng ta đều có thể thấy nhật nguyệt giác, nhật nguyệt giác hay còn gọi là quan phụ mẫu, cha mẹ có mạnh khỏe hay không, qua nhật nguyệt giác là có thể nhìn ra. Nhật giác là phụ, nguyệt giác là mẫu. Nhật giác của Diệp Phụ Duyên ảm đạm không có ánh sáng, chứng minh phụ thân của hắn đã chết. Mà nguyệt giác của hắn đã dần dần trở thành màu đen, điều này chứng minh mẫu thân của hắn đã gặp nạn, mà sinh mệnh cũng đang nhanh chóng trôi đi.”
Nghe xong, Ôn Đình Trạm nhẹ thở dài một tiếng: “Ta vốn còn tưởng rằng có thể làm quan cùng triều với hắn.”
Lời này Dạ Dao Quang không đáp, chí ít cũng có thể khẳng định con đường làm quan của Diệp Phụ Duyên trước mắt là vô vọng. Mẫu thân qua đời hắn phải thủ hiếu ba năm, tuy không có gì trở ngại đối với việc học hành của hắn nhưng trong nhà còn có hai đệ muội, cũng không biết đã lớn chừng nào, có cần hắn chăm sóc bên cạnh hay không. Nếu như thật sự cần hắn chăm sóc, như vậy thì gian nan vô cùng. Hơn nữa gia cảnh nhà hắn vốn đã khó khăn, nay mẫu thân đột nhiên qua đời, sinh hoạt trong nhà cũng là một vấn đề.
“Con người có mệnh, mệnh hết cũng là điều tất yếu, càng không thể cưỡng cầu.” Dạ Dao Quang nhún vai, số mạng của mỗi người đều sớm đã được định trước, chỉ là có thể nhìn một chút, xem hắn có thể cựa mình phá kén thoát ra khỏi ràng buộc hay không. Nếu thoát ra được thì có thể hóa thành bươm bướm. Hoặc ngược lại, cũng chỉ có thể chịu vận mệnh kén nhộng bị vỏ bọc vây khốn mà thôi.