Dạ Dao Quang ngẩn ngơ nhìn cô gái đang quỳ bên chân và níu vạt áo của cô, không phải vì sự việc xảy ra đột ngột, mà là nha đầu này lúc nãy nhìn vẫn chưa cảm thấy gì, bây giờ dường như lại thấy hơi quen, cô suy nghĩ một lúc bèn nghĩ ra ngay: “Ngươi không phải là nha hoàn của Sở gia hay sao?”
“Dạ cô nương nhận ra nô tỳ sao?” Cô gái nhìn Dạ Dao Quang với ánh mắt vừa kích động vừa mong chờ.
Ngưu Nhị vốn định lôi nha đầu này xuống, nhưng thấy tình thế có biến chuyển liền thở phào nhẹ nhõm, do đó hắn vội bước ra nói: “Dạ cô nương, nha đầu này đúng là của Sở gia bán cho tiểu nhân, vốn dĩ được sinh ra ở Sở gia, nhưng phụ thân của nha đầu này đã phạm lỗi nên bị Sở lão gia đánh gãy chân, rồi bán cả gia đình.”
“Không, không phải đâu. Dạ cô nương, phụ thân của nô tỳ không ăn trộm, thật sự không có...” Cô gái liên tục lắc đầu khóc lóc.
Nhân phẩm của chủ cũ Sở gia ấn tượng sâu sắc, diện tướng của cô gái này lanh lợi lương thiện, phụ mẫu vẫn còn sống, còn có một huynh hai đệ, là một đại gia đình. Với tính cách của người Sở gia, nếu không phải do trong lòng cảm thấy hổ thẹn, tuyệt đối sẽ không bán cả gia đình này cho Ngưu Nhị, nhân nha tử có vô số, nhưng người có phẩm hạnh như Ngưu Nhị thì cực hiếm. Do đó, trên cơ bản Dạ Dao Quang có thể nhận định theo sự hiểu biết của bản thân đối với người Sở gia rằng gia đình này chỉ do gặp xui xẻo mà thôi.
“Năm người còn lại phụ mẫu huynh đệ của cô nương này đâu?” Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn Ngưu Nhị.
Ngưu Nhị lại kinh ngạc, như vậy đã biết là năm người sao? Mặc dù nha đầu này quen biết Dạ Dao Quang, rõ ràng biểu hiện của Dạ Dao Quang cho thấy rằng ấn tượng của cô đối với nha đầu này không sâu sắc lắm, do đó Ngưu Nhị tuyệt đối tin rằng Dạ Dao Quang biết nha đầu này có năm người thân và không có tỷ muội là nhờ bói mà ra.
Thế là Ngưu Nhị cung kính nói: “Phụ thân của nha đầu này hiện tại chưa thể xuống giường nên mẫu thân của cô bé không đến, chỉ đưa bốn hài nhi đến để mong tìm được một lối thoát.”
“Vậy hãy gọi luôn ca ca và đệ đệ của cô ấy ra đi.” Nha đầu này rất may mắn, mệnh của cô bé nằm trong số những người còn lại sau khi Dạ Dao Quang đã loại trừ phần lớn, hơn nữa Dạ Dao Quang rất ghét người Sở gia nên cô rất sẵn lòng cho gia đình này cơ hội, chỉ cần mệnh của huynh đệ họ không có vấn đề gì, cô cũng sẵn sàng mua họ đi.
Rất nhanh sau đó, ba cậu bé đã đứng trước mặt Dạ Dao Quang.
“Vương Mộc, Vương Lâm, Vương Sâm.” Tên của ba huynh đệ từ lớn đến nhỏ rất đơn giản dễ nhớ, Dạ Dao Quang vừa đọc vừa nhanh chóng xem diện tướng của họ, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô nhớ lại sinh thần bát tự của họ, sau đó mỉm cười: “Được rồi, bốn người các ngươi ta mua hết.”
Sở gia mặc dù không phải gia đình hiển quý gì, nhưng nhưng sau khi trở nên giàu có, Sở địa chủ đã rất dồn sức bắt chước phong cách đại gia, do đó những hạ nhân gia đình hắn dạy dỗ ra đều có tố chất khá tốt, mua những đứa trẻ này, cô không cần phí sức dạy dỗ, không phải đỡ tốn công sao?
“Cô nương, phụ thân...”
Vương Sâm nhỏ tuổi nhất chỉ mới tròn năm tuổi, cậu bé muốn lên tiếng cầu xin giúp phụ mẫu, lập tức bị người anh lớn nhất mười bốn tuổi là Vương Mộc che miệng lại, Vương Lâm - đệ đệ song sinh với Vương ni nhi (1) - vội vàng quỳ xuống: “Cô nương, đệ đệ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, xin cô nương tha cho đệ ấy một lần.”
Chúng không phải không quan tâm đến phụ mẫu, mà vì hiện tại mặc dù Ngưu nha tử cho chúng ăn một bữa cơm, còn gọi đại phu cho phụ thân chúng một lần, nhưng tiền thuốc chữa chân quá đắt, chúng muốn cứu phụ thân thì chỉ còn cách nhanh chóng tìm được chủ nhân, nhận được tiền tháng, lúc này nếu chúng bị trả lại thì quả thật phụ mẫu chúng không còn đường sống.
Dạ Dao Quang nhìn những đứa trẻ này, không thể không cảm thán chúng đều là những mầm
non lanh lợi, cô bèn nới với Ngưu Nhị: “Phụ mẫu của chúng, ta cũng mua luôn.”
“Cô nương quả có lòng nhân từ.” Ngưu Nhị rất vui, lần này đã bán được hai người khó bán nhất.
“Đa tạ cô nương! Đa tạ cô nương!” Bốn đứa trẻ lập tức quỳ xuống, khấu đầu cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhìn xuống: “Điều ta cần không phải là cảm kích bằng hành động.”
Một câu nói, ngoài cậu bé nhỏ nhất, ba huynh muội đều hiểu, chúng không khấu đầu nữa mà kéo tiểu đệ đứng dậy, đi sang bên Điền tẩu.
Dạ Dao Quang thanh toán cho Ngưu Nhị, cô đã mua bảy người, hiện tại rất nhiều nơi gặp nạn hạn hán, người tự bán thân cũng ngày càng nhiều, do đó giá cả cũng giảm xuống rất nhiều, Ngưu Nhị tính mỗi người năm lượng bạc, phụ thân của Lâm Ni Nhi không tính, tổng cộng là ba mươi lượng, Dạ Dao Quang vẫn đưa ba mươi lăm lượng, sau đó nhờ Dương quản gia làm chứng, lần lượt ký khế ước bán thân với họ, mỗi khế ước ba bản, cô một bản, Ngưu Nhị một bản, bản còn lại giao cho Ngưu Nhị mang đến nha môn lưu hồ sơ, thời này mua bán nhân khẩu đều phải lưu hồ sơ ở phủ nha.
Sau khi mua xong người giúp việc, Ngưu Nhị mang khế ước bán thân về cho phụ mẫu của Lâm Ni Nhi ký. Dạ Dao Quang bắt đầu trò chuyện với Đỗ Hải: “Chẳng hay hiện nay giá ruộng nương như thế nào?”
Đỗ Hải cực niềm nở với Dạ Dao Quang: “Cô nương, năm ngoái mùa màng không tốt, năm nay cũng hạn hán, bây giờ đất rẻ, ruộng thượng đẳng đều là bảy lượng bạc một mẫu, ruộng trung đẳng năm lượng bạc, đất bốn lượng bạc, ruộng hạ đẳng đều là ba lượng bạc, cô nương cần bao nhiêu?”
Quả thật rẻ, trong trí nhớ của cô, thời điểm cô và Ôn Đình Trạm bán ruộng nương do Ôn Trường Tùng để lại, loại thượng đẳng đều là mười hai lượng một mẫu.
“Chủ yếu lấy thượng đẳng, tốt nhất là liền một mảnh với nhau, chừng năm trăm mẫu có không?” Nhân lúc hiện nay đất đang rẻ mua nhiều, rồi giảm tiền thuê cho tá điền, như vậy cũng xem như là tạo phúc cho người khác.
Hai mắt Đỗ Hải trợn tròn, từ khi mùa màng không tốt, hai năm nay chưa gặp được khách hàng lớn như vậy, hắn gật đầu lia lịa: “Có, có, Dạ cô nương, tiểu nhân vừa hay có một mảnh ruộng tốt năm trăm mẫu, ở gần ngay Đỗ Gia thôn.”
“Vậy càng tốt.” Dạ Dao Quang suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Mảnh ruộng tốt lớn như vậy gần Đỗ Gia thôn hình như đều là của Sở gia.”
“Không có chuyện gì giấu được Dạ cô nương, đúng là mảnh ruộng tốt gần ngay Đỗ Gia thôn Sở gia vừa bán bảy ngày trước, Sở gia cần tiền gấp, nói là tiền thuê số ruộng đó cũng không cần nữa, để cho người mua, nhưng điều kiện là phải mua toàn bộ.”
“Vậy sao?” Dạ Dao Quang đảo mắt: “Sở gia tại sao lại đến nước phải bán ruộng?”
“Cô nương không biết đó thôi, Sở gia không biết đã gặp phải vận đen gì, từ một tháng trước bắt đầu liên tục gặp tai họa. Đầu tiên là thu địa tô gây ra án mạng bị kiện cáo, sau đó lại bị kiện là chiếm ruộng của dân, đây là tội lớn. Chuyện đằng này còn chưa xong, đằng kia nhị gia của Sở gia lại tranh giành kỹ nữ với người khác ở thanh lâu, không ngờ đã đánh chết người trước mặt bàn dân thiên hạ! Vẫn chưa xong, đổ phường của tam gia Sở gia bị cháy, giấy nợ cháy hết thì thôi, còn chết mất mấy người. Sở gia... e rằng không ổn nữa rồi.” Đỗ Hải lắc đầu thổn thức.
Dạ Dao Quang không kiềm được mỉm cười, chỉ hơn một tháng, Sở gia quả thật đã long trời lở đất, uy lực của Bạch Hổ Sát không khiến cô thất vọng, cô bắt đầu nhòm ngó Sở gia: “Vậy ngoài ruộng nương, Sở gia không bán điền trang sao?”
***
(1) Ni nhi: Phương ngôn vùng Hà Nam, Hà Bắc, Sơn Đông, Sơn Tây Trung Quốc, chỉ con gái, thường được dùng cho người lớn gọi bé gái để tạo sự thân mật.