Cơ thể Dạ Dao Quang vừa chấn động, cô liền quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào hai vợ chồng kia. Trước tiên cô nhìn trên người Cố đề hình một lượt, cô phát hiện khắp người Cố đề hình đều nhiễm phải khí âm sát nhưng mệnh cách của hắn rất kiên định, luồng âm sát này chỉ bao quanh lấy hắn nhưng lại bị khí cương dương của hắn tỏa ra cản ở bên ngoài, căn bản là không thể nhập vào cơ thể hắn.
Nhưng người vợ được hắn đỡ lại không như vậy, âm khí khắp cơ thể nàng ta quả thực không kém gì nữ quỷ, bất kỳ người sống bình thường nào cũng không thể đứng sờ sờ ở đây sau khi bị nhiễm phải khí âm sát nặng đến vậy. Nhưng vợ của Cố đề hình rõ ràng là người, như vậy thì chỉ có một khả năng. Ánh mắt của Dạ Dao Quang nhìn vào cái bụng nhô to của vợ Cố đề hình, ước chừng mang thai cũng được sáu bảy tháng rồi nên bụng đã rất to.
Cách một cái bụng nên cuối cùng Dạ Dao Quang cũng không nhìn thấy gì cả, cô không có thiên nhãn cũng không có mắt nhìn xuyên thấu. Dạ Dao Quang vuốt ve Kim Tử đang ngồi xổm bên cạnh cô, Kim Tử dường như cảm nhận được nên nhìn theo ánh mắt của Dạ Dao Quang, đôi mắt vàng rực của nó càng trở nên sáng rực hơn như ánh hoàng kim chói mắt.
Học viện không cho nuôi thú cưng, Dạ Dao Quang dù mang theo Kim Tử đến học viện nhưng cũng là mang giấu mang giếm, nhưng lần này ra ngoài thi đấu, đám người Hòa sơn trưởng cũng không hà khắc bảo thủ nên Dạ Dao Quang mang theo Kim Tử đi cùng thì họ cũng không nói gì.
Kim Tử nhanh chóng thu lại ánh mắt rồi nhìn Dạ Dao Quang khoa tay múa chân hai cái: “A! A!”
Tâm trạng Dạ Dao Quang chấn động khiến tay cầm đũa cũng run lên bần bật.
“Tiểu Khu sao vậy?” Lúc này Ôn Đình Trạm đưa tay ra nắm lấy tay đang run của Dạ Dao Quang.
Năm người bọn họ ngồi một bàn nên tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Dao Quang.
“Ăn cơm trước đi, ăn cơm xong rồi về phòng chúng ta sẽ nói chuyện”. Sau đó Dạ Dao Quang mấp máy môi rồi cúi đầu xuống ăn, trong lòng mọi người cũng không hiểu gì chỉ cảm thấy có vẻ rất trầm trọng.
Sau khi ăn xong, mọi người đi chào hỏi đám người sơn trưởng rồi sau đó đến phòng của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, Tiêu Sĩ Duệ lập tức chạy tới: “Có phải vị Cố đề hình kia trêu quỷ rồi không?”
Đề hình án sứ: Chủ quản tư pháp, hình ngục và giám sát của các Châu dưới quyền. Không biết đã qua lại với bao nhiêu người chết nên trêu chọc quỷ cũng là chuyện bình thường, khó trách Tiêu Sĩ Duệ lại nghĩ như vậy.
“Nếu chỉ đơn giản là như vậy thì nó có thể khiến ta phản ứng mạnh đến mức đấy sao!” Dạ Dao Quang tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Sĩ Duệ.
“Là Cố phu nhân có vấn đề sao?” Ôn Đình Trạm ngồi cạnh Dạ Dao Quang nên dù Dạ Dao Quang có bất kỳ phản ứng gì thì cậu đều rất chú ý, cậu biết trọng điểm Dạ Dao Quang nhắc tới chính là trên người Cố phu nhân.
Dạ Dao Quang hít sâu một hơi, gật đầu: “Cái thai mà Cố phu nhân đang mang là một quỷ thai!”
“Choang!” Tần Đôn đang rót trà, đang rót chén cuối cùng cho mình thì bị dọa đến mức run tay nên khiến chén trà bị rơi xuống đất.
Mấy người kia cũng bị làm cho sợ hãi, Tiêu Sĩ Duệ ngập ngừng nói: “Còn, còn có thể mang quỷ thai sao?”
“Sao lại không thể?” Dạ Dao Quang nhìn mấy người đang ngồi im không nói gì.
“Cố đại nhân và Cố phu nhân là người sống mà?” Văn Du mất một hồi lâu mới tìm lại được giọng của mình.
“Đương nhiên là người sống rồi!” Dạ Dao Quang gật đầu.
“Hai người sống sờ sờ như vậy sao lại có thể sinh ra...” Hai chữ kia làm cho Văn Du có chút sợ sệt nên nói không nên lời.
“Quỷ chính là thứ do oán khí và lệ khí ngưng tụ lại, Cố đại nhân đã là Đề hình án sứ thì có lẽ đã qua lại với thi thể không ít. Nếu như là lúc vợ hắn mới mang thai mà hắn lại nhiễm phải những thứ không sạch sẽ rồi mang chúng về nhà, những thứ đó sẽ bám vào bụng của vợ hắn rồi mượn đứa con trong bụng để hồi sinh, việc này chưa chắc là không có khả năng”. Ngược lại Ôn Đình Trạm không kinh ngạc về tiểu quái như mấy người này.
“Cụ thể nguyên nhân vì sao lại có quỷ thai này thì ta vẫn chưa thể xác định được nhưng cũng không ngoại trừ khả năng Trạm ca vừa suy luận”. Dạ Dao Quang trầm tư rồi nói, nguyên nhân hình thành quỷ thai có rất nhiều, Ôn Đình Trạm căn cứ vào thân phận của Cố đề hình để nói ra
một loại có khả năng nhất.
“Sau khi quỷ thai kia được sinh ra thì sẽ như thế nào?” Tiêu Sĩ Duệ lại hỏi.
“Chuyện này không thể kết luận được, ta vừa muốn biết con quỷ này rốt cuộc vì sao lại bám lấy cơ thể của Cố phu nhân, cũng muốn biết nó rốt cuộc có mục đích gì mà lại làm vậy. Có điều là quỷ thì mãi mãi vẫn là quỷ, nếu như Cố phu nhân không bỏ nó đi thì e rằng ngày nàng ấy sinh cũng là ngày mất của nàng ấy”. Đây mới là điều mà Dạ Dao Quang lo lắng nhất, quỷ thai kia đã được sáu bảy tháng rồi chứng tỏ nó đã nuốt hồn vía đứa trẻ thực sự của Cố phu nhân rồi, bỏ đi quỷ thai kia thì cái thai trong bụng của Cố phu nhân sẽ là một thai chết, vì thế nên mới không biết nên mở miệng đi nói với Cố đề hình như thế nào.
Những chuyện khác còn dễ nói, cho dù là Dạ Dao Quang biết Cố Nguyên Sinh sẽ gặp phải đại họa diệt môn cô cũng có thể liếc mắt làm ngơ coi như không biết nhưng đây lại là việc về yêu ma quỷ quái, cô lại là người tu luyện nên một khi gặp phải chuyện này thì cô không thể khoanh tay đứng nhìn được, như vậy đến khi quỷ thai kia lại tiếp tục lây nhiễm cho một sinh mạng vô tội khác thì một phần nhỏ nghiệp chướng cũng sẽ rơi lên người cô.
Hơn nữa, ai biết cô hôm nay không ngó ngàng tới để cho yêu nghiệt này có thể ra đời, nếu sau này có quan hệ nhân quả thì không biết tai họa có đổ lên người cô hay không! Rất nhiều người đều thích nói đạo sĩ thối lại thích xen vào chuyện của người khác, nào ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm của người tu luyện, có những chuyện không thể nói không quản là có thể không quản được.
“Sĩ Duệ, chuyện này nên để đệ đi nói với Cố đề hình thì hơn!” Ôn Đình Trạm cân nhắc một lúc rồi mới nói với Tiêu Sĩ Duệ.
Tiêu Sĩ Duệ không từ chối bởi vì ở đây chỉ có lời của hắn thì Cố Nguyên Sinh mới nghe. Chỉ cần hắn nói rõ thân phận ra cho Cố Nguyên Sinh biết, đặc biệt là những lời nói mơ hồ như vậy, nhưng hắn lại có lo lắng âm thầm khác:
“Cứ coi như là Cố Nguyên Sinh nghe lời ta nói nhưng chưa chắc hắn đã dám tin tiểu Khu”.
Nói ra thì cũng chỉ là muốn giới thiệu Dạ Dao Quang với Cố Nguyên Sinh, không chừng khi nhìn thấy Dạ Dao Quang, hắn lại cho rằng mình bị một tên lừa bịp là Dạ Dao Quang lừa, đến lúc đó thì rất rắc rối.
“Đệ mang theo cái này đi”. Dạ Dao Quang móc ra một lá bùa.
“Đây là bùa hóa sát, đệ bảo Cố đề hình tự mình dán cái này lên bụng của vợ xong rồi hắn sẽ tin thôi, sau đó bảo hắn tới đây tìm ta”.
Tiêu Sĩ Duệ nhận lấy, sau đó dẫn theo tên tùy tùng mới của hắn là Tiêu Quy đi tìm Cố Nguyên Sinh.
“Nhớ phải dặn đi dặn lại Cố đại nhân, nếu ông ấy không muốn vợ mình sợ hãi thì tốt nhất nên để cho vợ của ông ấy hôn mê”. Đợi đến khi Tiêu Sĩ Duệ đi tới cửa chính, Dạ Dao Quang lại vội vàng căn dặn.
Tiêu Sĩ Duệ đi mất khoảng thời gian uống một chén trà đã trở về, Tần Đôn và Văn Du vội vã tiến lên trước: “Thế nào rồi?”
“Cố Nguyên Sinh nhận lá bùa rồi, chỉ có điều sắc mặt hắn không tốt, chứng tỏ hắn cũng không phải là không tin nhưng không biết hắn có dùng hay không”. Tiêu Sĩ Duệ cũng không dám bảo đảm, tuy hắn đã tiết lộ ra thân phận ở đây nhưng những chuyện như thế này hắn cũng không thể lấy thân phận mình ra để ép buộc mệnh quan triều đình được, nếu truyền ra ngoài thì cũng có thể bị người khác dễ dàng nắm thóp.
“Có điều ta đã nói với hắn là sớm mai chúng ta sẽ rời khỏi dịch trạm đi Trung Châu rồi!”
“Cho hắn thời gian một đêm là đủ rồi, nếu như hắn không tin vậy thì coi như chuyện này với ta không có quan hệ gì”. Dạ Dao Quang gật đầu.
Cô đã có lòng muốn giúp nhưng người ta lại không đồng ý, vậy thì coi như sau này nếu chuyện này thực sự gây nên đại họa thì đó cũng là do Cố Nguyên Sinh tự làm tự chịu, không có liên quan gì đến cô hết.
Nhưng cô có một dự cảm rằng Cố Nguyên Sinh sẽ đến tìm cô.