Càn Dương ấm ức vô cùng nhưng khi hắn mở miệng muốn giải thích thì đột nhiên cảm thấy thân thể mình như thể có lửa cháy, một luồng sức mạnh dũng mãnh như muốn trào ra khiến hắn hoàn toàn không biết phải làm sao.
Dạ Dao Quang vốn dĩ trong lòng đang tức giận nhưng nhìn sắc mặt Càn Dương đột nhiên đỏ bừng, đồng thời cả người nháy mắt phồng lên. Nhìn bộ dáng Càn Dương rất đau đớn, Dạ Dao Quang không khỏi nguyền rủa:
“Ngu ngốc.”
Cô nhanh chóng đứng phía sau Càn Dương: “Dồn khí đan điền...”
Đồng thời tay cô ẩn chứa khí ngũ hành điểm trên sống lưng hắn, theo sống lưng hắn đi xuống khiến linh khí trên người hắn không có cách nào khuếch tán tan ra, mãi đến khi cơ thể Càn Dương hồi phục bình thường, mặt cũng hết ửng đỏ mới thu tay lại.
Cứ như vậy, Dạ Dao Quang mệt không thở nổi, mắt tối sầm lại ngã vật xuống phía sau nhưng vẫn chưa tiếp xúc với mặt đất đã ngã vào một khuỷu tay rắn chắc ấm áp. Cuối cùng ánh mắt cô mơ hồ gặp được ánh mắt lo lắng của Ôn Đình Trạm, còn chưa kịp nở nụ cười bất lực với cậu, Dạ Dao Quang đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Dạ Dao Quang ngủ gần như cả ngày, hoàng hôn ngày hôm đó mới tỉnh lại. Cô cảm thấy bụng ùng ục kêu đói, ngửi thấy mùi gà hầm cực kỳ thơm liền đẩy cửa phòng ra muốn theo mùi thơm đó tìm để ăn, nào ngờ đối diện lại là gương mặt non nớt Càn Dương đang canh giữ cửa phòng.
“Thiên Khu, cậu tỉnh rồi! Thật tốt quá, ta lo lắng muốn chết, buổi trưa ăn hết sáu bát cơm!” Khuôn mặt Càn Dương lo lắng và vui mừng.
Bụng Dạ Dao Quang kêu ùng ục, hung dữ trừng mắt nhìn hắn: “Không phải cậu nên nói là cơm nuốt không trôi sao?”
Trời ơi ăn sáu bát cơm, đây là heo sao? Còn khẳng định là do lo lắng cho cô chứ không phải tâm tình sung sướng gì mới ăn uống ngon hơn?
“Không phải, ta không giống như người khác, càng lo lắng thì ăn càng nhiều, cha ta cũng không bao giờ cho ta ăn sáu bát cơm!” Càn Dương ăn không nói có.
Dạ Dao Quang: “…”
Cô nên lười để ý người này, bằng không cô thật sự sẽ đoản mệnh, đang sống sẽ bị tức chết. Dạ Dao Quang một tay đẩy ra, sau đó đi tắm gội. Hiện tại cô đang ở nhà Chu Tiểu Dũng, nhìn canh gà trên bếp đã hầm chín, cô không ngừng nuốt nước miếng nhưng lại ngại chạm vào.
“Dạ công tử, cậu đã tỉnh rồi. Ôn công tử đặc biệt bảo tôi hầm canh gà, cậu ngồi xuống để tôi đi múc canh.” Đúng lúc này vợ Chu Tiểu Dũng đi tới, vội vàng bỏ cái sàng xuống, rửa tay rồi múc một bát canh gà cho Dạ Dao Quang, bát rất to còn có một đùi gà lớn ngay cạnh cánh gà.
“Đa tạ.” Dạ Dao Quang thực sự đói bụng chịu không nổi, nhận lấy liền ngồi xổm trước cửa phòng bếp, không sợ bỏng mà điên cuồng húp hai ngụm canh mới bắt đầu gặm đùi gà.
Gặm đến phân nửa liền thấy đối diện nhà chính hai cái đầu nhỏ nhô ra, là con nhỏ cua Chu gia. Mặc dù ánh mắt chúng nhìn cô lộ ra khát vọng nhưng không dám tiến lên trước, Dạ Dao Quang vẫy tay với hai nhóc con, hai đứa bé do dự một chút mới chạy đến.
Dạ Dao Quang nói với vợ Chu Tiểu Dũng đang bận rộn trong bếp: “Tiểu Dũng tẩu tẩu, hãy múc bát canh cho mấy đứa bé.”
“Như vậy sao được Dạ công tử, đây là Ôn công tử đặc biệt dặn dò hầm cho cậu, còn đến hiệu thuốc bắc trên trấn bốc dược liệu đắt tiền, hai đứa nhỏ này ăn thứ cao quý sẽ giảm phúc.” Vợ Chu Tiểu Dũng lắc đầu liên tục, còn chưa nói dược liệu Ôn công tử đi bốc kia giá hơn mười lượng bạc một bó, Ôn công tử còn đưa cho nhà bọn họ năm lượng bạc trả cho con gà này. Nhà bọn họ hai ba năm mới có thể góp đủ chừng đó, lại để cho đứa nhỏ uống canh gà, trong lòng bà thấy áy náy.
“Một nồi lớn như vậy, ta sao có thể ăn hết? Để qua đêm sẽ không ngon cũng lãng phí dược liệu tốt, cài này cũng thích hợp nhà người già trẻ
nhỏ trong nhà bồi bổ, Tiểu Dũng tẩu tẩu nhân lúc còn chưa nấu cơm thì hãy chia cho mỗi người một bát.” Dạ Dao Quang nói xong, nhìn vợ Chu Tiểu Dũng vẫn muốn từ chối không khỏi làm bộ muốn buông bát đũa xuống:
“Nếu tẩu không đồng ý, vậy ta cũng không ăn nữa.”
“Đừng, sao có thể khiến cậu không ăn nữa được, cậu...”
“Tẩu đừng khách khí, tiểu Khu một mình cũng không ăn hết, chúng ta cũng đói rồi. Mỗi người một bát, tẩu nhanh chóng để phần cho lão nhân gia đi.” Đúng lúc này Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ trở về, trong tay hai người đều cầm đồ. Tiêu Sĩ Duệ cầm mấy con gà rừng, trong tay Ôn Đình Trạm đang cầm mười mấy quả trứng gà rừng, đem trứng gà rừng vào nhà bếp.
“Gà và trứng gà, phiền tẩu tối nay làm thêm một món.”
“Ôi trời, được.” Vợ Chu Tiểu Dũng vội vàng đưa tay nhận lấy, sau đó lại lấy một chậu nước nóng cho Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ để bọn họ rửa tay rồi mới đi múc canh gà cho bọn họ, cuối cùng mới chia ra mấy bát nhỏ cho con của mình, còn mang lên phòng.
Lúc này Càn Dương mới đi lên: “Thiên Khu, ta cũng muốn ăn.”
Từ từ uống một ngụm canh gà ngon, Dạ Dao Quang mới nói: “Cậu không phải lo lắng cho ta sao, bây giờ ta tỉnh rồi, cậu không cần lo lắng nữa, còn ăn cái gì?”
“Đúng vậy, cậu tỉnh dậy, ta không cần lo lắng nhưng ta đói...”
Dạ Dao Quang: “...”
“Ăn sáu bát cơm mới bao lâu mà cậu lại đói?” Tiêu Sĩ Duệ quả thực không biết nên hình dung như thế nào, trưa nay tên nhóc này giống như con quỷ chết đói khiến người nhà của Chu gia đều bị dọa sợ.
“Đó không phải là lo lắng cho Thiên Khu, ta chỉ là rất nhanh đói...”
“Được rồi được rồi, cậu đừng nói nữa, cậu tự múc đi.” Dạ Dao Quang cảm thấy nếu tên nhãi này nói thêm gì nữa, cô nhất định sẽ đánh hắn bất tỉnh.
Càn Dương vội vã hấp ta hấp tấp chạy vào phòng bếp, tự mình ra tay mới có cơm no áo ấm.
“Nàng đã ổn chưa?” Lúc này đôi mắt Ôn Đình Trạm tràn đầy lo lắng nhìn cô.
“Uống canh gà yêu thương tu bổ nguyên khí của chàng như vậy, muội còn có thể không khỏe sao?” Dạ Dao Quang cười híp mắt nói.
“Đây là ta bốc dựa theo phương thuốc của Đỗ thúc.” Đây là phương thuốc trước đây Đỗ Hạnh kê đơn cho Dạ Dao Quang bị tổn thương nguyên khí vì tính bát tự cho Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm luôn nhớ rõ trong lòng.
“Trong rừng núi hoang dã này không có thứ tốt như Đỗ thúc cho chúng ta.” Dạ Dao Quang chỉ cần nhìn qua liền biết tốt xấu, chậc lưỡi:
“Có điều, trong trấn nhỏ này cũng xem như hiếm có.”
“Doãn Hòa, ngày mai chúng ta lên đường sao?” Tiêu Sĩ Duệ buông bát xuống, hỏi.
“Ừm, ngày mai lên đường.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Chàng không tìm hương liệu nữa hả?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Ngay cả nàng cũng không phát hiện được sự khác thường, chỉ sợ không phải hương liệu đặc biệt gì.” Trong đôi mắt Ôn Đình Trạm xẹt qua tia ảm đạm, nháy mắt biến mất.
“Ta có thể hỏi mọi người muốn đi đâu không?” Càn Dương đột nhiên yếu ớt chen vào.
“Chúng ta phải cùng cậu đến một nơi.” Dạ Dao Quang không vui nói.
“Ta phải đi đâu?” Càn Dương mờ mịt tự hỏi.
Dạ Dao Quang: “...”
Tiêu Sĩ Duệ nói: “Không phải cậu đại diện học viện Cao Dương tham gia thi Dịch học sao?”
“Ặc...” Càn Dương gãi gãi sau đầu: “Ta quên mất...”
Tiêu Sĩ Duệ: “...”