Quái Phi Thiên Hạ

Chương 393: Dịch Thiên Nhậm


trước sau

“Có yêu khí!” Dạ Dao Quang tung người lên bay về hướng khí lưu xuất hiện.

Ôn Đình Trạm lo lắng liền theo sát, vì vậy dưới bầu trời đêm, một vài học sinh ở trong sân cảm giác được có hai luồng gió lớn, một trước một sau lướt qua bên người mình. Có người biết võ, lại có người công phu không tầm thường bắt được hai bóng người nhanh như chớp, ngẩn người một lúc lập tức cũng theo sát.

Vì đảm bảo an toàn cho học sinh, hộ vệ tuần tra của học viện đều là những thị vệ đứng đầu từ Trung Châu cố ý phái tới cũng đang rối rít đuổi theo. Dạ Dao Quang không chỉ có một mình, còn có hai người dẫn theo một nhóm người từ hai hướng cùng bay tới. Đúng lúc đó Dạ Dao Quang cùng hai người khác dường như đã rơi vào một tiểu viện, nhìn nhau một chút liền nhận ra một người trong bọn họ là người cô quen biết - kẻ tham ăn Càn Dương. 

Người còn lại vóc dáng vô cùng khỏe mạnh, mới đầu mùa hè mà hắn đã ăn mặc tương đối mát mẻ, so với mọi người còn ít vải hơn một chút. Hai cánh tay cũng lộ ra ngoài, cơ bắp săn chắc tựa hồ có thể nẩy lên, thân cao chừng một mét chín lăm, ngũ quan tương đối bình thường nhưng lông mi của hắn đặc biệt rất dày lại sắc sảo, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng khiến người khác không dám nhìn thẳng. Nếu như hắn có thêm râu quai nón, vậy thì chẳng khác Chung Quỳ là bao.

“Tiểu Khu, cậu cảm thấy có yêu khí đúng không, ta cũng vậy.” Càn Dương vừa nhìn thấy Dạ Dao Quang liền hấp tấp chạy tới:

“Gần đây ta rất nhớ cậu, mỗi ngày đều phải ăn sáu chén cơm.” 

Hắn nói ăn sáu chén cơm dường như ấm ức lắm vậy.

Dạ Dao Quang rút cánh tay bị Càn Dương ôm chặt ra, sau đó đi bên trong. Trong phòng có ba học sinh đang vẽ tranh, thấy ba người Dạ Dao Quang đi vào, không khỏi sợ hết hồn, trong đó có hai người sợ đến mức đánh rơi cả bút lông. Bọn họ mặc đồng phục giống Kim Kha, đều là người của học viện Kim Sơn.

“Sao các cậu có thể tùy tiện xông vào phòng của người khác như vậy!” Một người trong đó tức giận lên tiếng. 

Dạ Dao Quang cũng không thèm nhìn hắn, cô quét ánh mắt về phía cửa thư phòng, sau đó không chút khách khí bước tới đẩy cửa phòng ngủ ra. Ba bọn họ định chạy tới ngăn cản, lại bị Càn Dương cùng nam tử cơ bắp kia giữ lại. Dạ Dao Quang quan sát khắp phòng ngủ cũng không phát hiện ra yêu khí, đành đi ra lắc đầu với hai người Càn Dương.

“Ủa, tại sao lại không có chứ?” Càn Dương đưa tay sờ gáy, nếu như chỉ mình hắn nhìn nhầm, vậy hai người tiểu Khu cũng không thể nhìn nhầm được, như vậy khẳng định là có yêu quái. Vì vậy hắn chạy lên trước, bàn tay mang theo khí ngũ hành không ngừng sờ qua sờ lại trên người ba học sinh đó, có một số yêu quái thường có phụ thể, loại này vì đặc biệt nên không dùng khí ngũ hành thì khó mà nhận ra được.

"Cậu cậu…” 

Ba nam nhân cứ như vậy bị Càn Dương sờ khắp người, hết lần này đến lần khác muốn trốn nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của hắn, nhất thời vô cùng xấu hổ, hồi lâu cũng không thể nói ra một câu.

“Ba bọn họ đúng là con người.” Sau khi sờ xong, Càn Dương chán nản đưa tay lên áo lau lau, sau đó nghiêm trang nói với Dạ Dao Quang.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Đúng lúc này một người đàn ông trung niên mặc khôi giáp, đeo đoản đao đi vào. 

Ba học sinh của học viện Kim Sơn lập tức chạy tới, một người trong đó mặt đầy tức giận hành lễ với người vừa tới, sau đó lập tức tố cáo ba người Dạ Dao Quang: “Thiêm sự đại nhân, ba đồng môn này tự tiện xông vào phòng của học trò, sau đó còn ngang nhiên lục soát khắp người ba học trò, mong Thiêm đại nhân làm chủ!” 

Thiêm sự cũng chính là người chỉ huy toàn bộ mọi việc, cũng là cánh tay đắc lực của Đô chỉ huy sứ, võ quan của triều đình, đồng phẩm cấp với Tri phủ, là quan tứ phẩm. Vị thiêm sự đại nhân này họ Trần, quản lý mọi chuyện ở Trung Châu, lần này cùng Hứa Nguyên phụ trách việc đảm bảo an toàn cho các học sinh.

“Có chuyện này thật sao?” Trần thiêm sự nghiêm nghị nhìn về phía ba người Dạ Dao Quang. 

Không đợi mọi người lên
tiếng, Càn Dương liền ngu ngốc gật đầu: “Đúng vậy.”

Dạ Dao Quang nhìn Càn Dương đứng phía trước, thật muốn bổ đầu của hắn ra, moi hết rơm rạ bên trong.

Sắc mặt Trần thiêm sự nhất thời khó coi: “Các trò là người của học viện nào?” 

Ba người Dạ Dao Quang đều mặc thường phục, chỉ có thế đồng thanh nói: “Dạ Thiên Khu của học viện Bạch Lộc, Dịch Thiên Nhậm của học việc Nhạc Lộc.”

Dạ Dao Quang không ngờ đây chính là Dịch Thiên Nhậm. Ồ, sự nhạy bén và tốc độ đều không hề thua kém cô. Càn Dương nhìn qua Dạ Dao Quang, lại liếc sang Dịch Thiên Nhậm, mới nói: “Càn Dương của học viện Cao Dương.”

“Ba người các trò…” Nếu Trần thiêm sự tới để phụ trách các học sinh, dĩ nhiên là đã xem qua tài liệu của các học sinh dự thi. Những thứ khác có thể không nhớ, nhưng không thể quên ba học sinh nổi bật của cuộc thi năm nay. Hiện tại ba người đều xuất hiện ở nơi này, quả thực không phải việc tốt gì, nhất là Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm đều đã từng chém quỷ bắt yêu… 

“Hồi bẩm đại nhân, tối hôm nay học trò và tiểu Khu vừa bước ra khỏi cửa học xá, tiểu Khu liền nói ở chân trời có yêu khí lan tràn nên đã đuổi đến đây.” Lúc này Ôn Đình Trạm chậm rãi bước vào sân.

“Cái gì?” Sắc mặt ba vị học sinh của học viện Kim Sơn nhất thời trắng bệch, những học sinh khác ở gần đó sau khi nghe được lập tức sợ đến mức chân mềm nhũn.

Đừng nghĩ rằng người đọc sách không bao giờ nói chuyện yêu ma quỷ quái, nếu vậy khằng định Khổng Tử lão nhân chưa từng thấy qua ma quỷ. Đại đa số bọn hắn cũng chưa từng thấy qua, thế nhưng đều đã nghe qua đại danh Dịch Thiên Nhậm. 

Thái độ của Trần thiêm sự đối với Ôn Đình Trạm tốt hơn so với ba người Dạ Dao Quang, dẫu sao người như Ôn Đình Trạm nếu không có gì bất trắc sẽ thẳng tiến tới tận mây xanh, không thừa dịp cậu còn là một người bình thường mà giao hảo, chẳng lẽ còn chờ đến lúc cậu thăng quan tiến chức sao?

Vì vậy sau khi nghe Ôn Đình Trạm nói, ông nhìn về phía Dịch Thiên Nhậm: “Trò đến đây cũng bởi vì chuyện này?”

“Đúng vậy.” Dịch Thiên Nhậm gật đầu. 

Trần thiêm sự kinh ngạc trong lòng, hắn quan tâm chuyện này cũng chẳng để làm gì nhưng lại muốn làm quen một chút với những thế lực tinh tú mới của triều đình. Những người này đều là những tài tử đến từ các học viện lớn, dựa theo thông lệ những năm trước, tám chín phần đều sẽ vào triều làm quan. Tại cuộc thi văn này bọn họ cũng coi như có duyên gặp mặt một lần, đương kim hoàng thượng tuổi tác đã cao, đến khi hoàng thượng qua đời, bất kể là ai kế vị cũng sẽ sử dụng những người mới ưu tú mới có thể thuận lợi. Nhóm học sinh này đúng là những người như vậy, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này, thật là làm quen không đúng lúc, ngược lại làm việc bất lợi đến danh tiếng…

“Các trò có tìm thấy yêu quái không?” Lúc này thị vệ trưởng của học viện Nhạc Lộc cũng chạy đến.

“Yêu khí vừa xuất hiện liền biến mất, lúc chúng ta đuổi đến nơi đã không thấy. Mới vừa rồi ba người chúng ta cùng xem qua căn phòng có yêu khí tràn ra, cũng không thấy có yêu quái.” Ba người nhìn nhau, Dạ Dao Quang liền trả lời: 

“Ba vị đồng môn này cũng không bị yêu quái phụ thể, thậm chí trên người cũng không hề có yêu khí.”

Lúc này, Dạ Dao Quang càng cảm thấy hiếu kỳ hơn về con yêu quái kia, có thể chạy thoát ba người bọn họ, thật đúng là không giống bình thường.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện