Lời nói của Dạ Dao Quang khiến cho Trường Diên đạo trưởng chấn động, Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm gật đầu, bọn họ cũng đồng ý. Mặc dù vấn đề này không thay đổi phong thủy của căn nhà nhưng thật ra bên trong sẽ dần dần thối rữa, không đến mười năm sau chủ nhà sẽ thành góa phụ, gia đạo sa sút, đồng thời con cháu đều yểu mệnh.
“Lúc đầu bần đạo cùng yêu quái đấu pháp, bản thân bị trọng thương sau đó ngất trước cửa của gia đình này, chủ nhân căn nhà có ân cứu mạng đối với bần đạo. Nhân quả tương báo, bần đạo nhìn ra trạch viện này có hung hiểm nên sửa lại coi như báo đáp, nhưng thật không ngờ…” Trong mắt Trường Diên đạo trưởng có sự áy náy sâu đậm:
“Nếu như bần đạo lấy vật bên người để báo đáp thì e rằng mười năm này bọn họ sẽ có cơ duyên khác.”
“Đạo trưởng đã tận lực rồi!” Dạ Dao Quang cười nói:
“Đạo trưởng đã từng nói học sinh chính là người đầu tiên giải đáp được vấn đề này nên đạo trưởng cần gì phải áy náy mãi, chuyện đã qua không thể vãn hồi. Chúng ta vốn là người tu luyện, tạo hóa của bọn họ chính là như vậy, bọn họ có thể gặp gỡ đạo trưởng cũng chính là số mệnh.”
Không thể vãn hồi? Số mệnh?
Hai thứ này khiến cho ánh mắt của Trường Diên đạo trưởng dần dần tỉnh táo, cuối cùng ông nhìn về phía Dạ Dao Quang với ánh mắt cảm kích:
“Một lời của Dạ đồng sinh đã khiến cho bần đạo hiểu ra rồi…”
Người tu luyện sợ nhất chính là trong lòng có chấp niệm, một khi không buông bỏ được sẽ biến thành tâm ma. Khi tâm ma này thăng cấp sẽ rất nguy hiểm, tu vi càng cao, tâm ma càng lớn, có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Nếu một người có chấp niệm quá sâu thì sẽ rơi vào ma đạo, trở thành ma quỷ chân chính…
Dạ Dao Quang cũng vui vẻ giúp đỡ Trường Diên đạo trưởng giải đáp khúc mắc trong lòng.
“Trận thi đấu này cũng không cần tiếp tục nữa. Đề thi hôm nay chỉ có một mình Dạ đồng sinh trả lời đúng mà thôi.” Sau đó Trường Diên đạo trưởng đưa bài của Dạ Dao Quang cho Dịch Thiên Nhậm và Càn Dương xem.
Sau khi Dịch Thiên Nhậm xem xong lập tức dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Dạ Dao Quang, trong ánh mắt còn mang theo sự kính nể: “Học sinh thua tâm phục khẩu phục!”
“Ồ, tiểu Khu, ta muốn bái cậu làm thầy!” Càn Dương lập tức quỳ trước mặt Dạ Dao Quang.
Tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến mức Dạ Dao Quang cũng không kịp né tránh.
Trường Diên đạo trưởng và Dịch Thiên Nhậm đều sửng sốt rồi bỗng cười lên, Trường Diên đạo trưởng nói: “Ha ha! Dạ đồng sinh nói đúng, vạn vật đều có số mệnh định sẵn, xem ra Dạ đồng sinh và Càn đồng sinh đúng là có duyên phận thầy trò.”
Dạ Dao Quang rất muốn khóc, cô không muốn thu nhận đồ đệ, càng không muốn thu nhận một người vừa chỉ biết ăn vừa ngu ngốc không có thuốc nào chữa được như vậy. Tính ra thì cô đã nhận một lạy này của Càn Dương, cho dù là bị cưỡng bức nhưng ông trời cũng không quan tâm cô bị cưỡng bức hay tự nguyện, duyên phận thầy trò này cũng được định ra phân nửa rồi…
Tất nhiên là có thể giải trừ, nhưng nếu mạnh mẽ thay đổi quan hệ nhân quả thì tương lai sẽ phải trả giá không nhỏ.
“Sư phụ…” Càn Dương đáng thương nhìn Dạ Dao Quang.
“Đứng lên trước đi, chờ ta xem giờ, sau đó sẽ làm lễ bái sư.” Trong lòng Dạ Dao Quang vô cùng phiền muộn, cô đã không thể vứt bỏ tên đồ đệ ngu ngốc này được nữa. Lễ bái sư này cũng không thể làm đơn giản được, cấp bậc lễ nghĩa của môn phái tự nhiên không thể làm qua loa.
“Không biết ta có thể đi xem lễ hay không?” Dịch Thiên Nhậm nói.
“Chỉ có một mình ta thôi, cũng không phải làm tiệc rượu đãi khách.” Dạ Dao Quang đáp.
“Không sao, không sao! Sư phụ, ta không cảm thấy uất ức chút nào!” Càn Dương lập tức thể hiện dáng vẻ đồ đệ ngoan ngoãn hiền lành.
Dạ Dao Quang cố gắng duy trì nụ cười, nếu như không có người khác ở đó thì cô đã dùng một cước đá tên ngu ngốc này đi rồi! Ngươi thì uất ức cái gì? Lão nương mới là người đáng thương đây này…
“Đã như vậy bần đạo cũng không ở đây nữa.” Trường Diên đạo trưởng gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ. Chỉ có môn phái lớn thu
nhân đại đệ tử mới có thể mời các đồng đạo khác tới xem lễ, nếu Dạ Dao Quang đã nói môn phái của cô chỉ có một người thì không làm đại lễ cũng được. Vì vậy ông lấy từ trong tay áo ra một tấm bảng gỗ:
“Đây là tín vật của bần đạo, nếu sau này Dạ đồng sinh có gì cần giúp đỡ chỉ cần đưa vật này tới núi Côn Lôn, bần đạo sẽ hết lòng tương trợ.”
Dạ Dao Quang cũng không khách khí nhận lấy, cẩn thận cất tấm bảng gỗ đi, sau đó từ biệt Trường Diên đạo trưởng. Ra khỏi trạch viện của Trường Diên đạo trưởng, Càn Dương vẫn lẽo đẽo đi theo sau cô, Dạ Dao Quang tức giận nhìn hắn: “Cậu nên trở về học viện của mình đi!”
“Sau này ta sẽ đi theo sư phụ!” Vẻ mặt Càn Dương vô cùng thành thật.
“Cậu là học sinh của học viện Cao Dương, ta là học sinh của học viện Bạch Lộc…”
“Dạ đồng sinh yên tâm, việc này cứ giao cho ta, ta tất nhiên sẽ xử lý thỏa đáng. Sau này tiểu Dương sẽ đi theo Dạ đồng sinh, tính tình hắn vô cùng đơn thuần, hy vọng Dạ đồng sinh dạy bảo.” Dịch Thiên Nhậm chắp tay nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nghẹn lời, ánh mắt khẽ chuyển động: “Hai người là quan hệ như thế nào?”
“Bẩm sư phụ, đây là biểu ca của đồ nhi.” Càn Dương nghiêm túc trả lời.
“Ồ…” Dạ Dao Quang khẽ “ồ” một tiếng, sau đó nhìn Dịch Thiên Nhậm:
“Nếu ta nhận Càn Dương làm đồ đệ thì thứ bậc này…”
Dịch Thiên Nhậm lập tức có chút xấu hổ, hắn đã đến tuổi cập quan rồi, vẻ ngoài của Dạ Dao Quang hiện giờ mới chỉ mười một tuổi.
Càn Dương lập tức hiểu rõ ý của sư phụ, nghiêm túc quay đầu nói với Dịch Thiên Nhậm: “Biểu ca, mau gọi sư thúc đi!”
Lần này đến lượt Dịch Thiên Nhậm muốn đưa tay bóp chết Càn Dương. Dựa theo quy củ thì bọn họ tuy không cùng sư môn nhưng cũng được coi là đồng đạo, chỉ là quan hệ của hắn và Càn Dương không thể đoạn tuyệt được nên đành phải gọi một tiếng sư thúc: “Sư thúc!”
“Ừ!” Dạ Dao Quang nghe xong vô cùng thoải mái, sau đó nói với Càn Dương:
“Tối nay cậu đi thu dọn hành lý, từ biệt phu tử của cậu, chờ đến lúc biểu ca cậu xử lý xong mọi chuyện thì đến tìm ta.”
“Vâng, sư phụ!” Càn Dương vô cùng nghe lời, sau đó nói với Dịch Thiên Nhậm:
“Biểu ca, đi thôi! Bây giờ chúng ta đi xử lý mọi chuyện, ngày mai ta muốn đến hầu hạ sư phụ!”
Thấy hai người đi càng lúc càng xa, Dạ Dao Quang mừng rỡ xoa xoa bụng. Đến tối, Dạ Dao Quang nói chuyện này cho đám người Tiêu Sĩ Duệ, cả đám reo hò ầm ĩ, bọn họ lại có thêm một thủ khoa. Nói chuyện với bọn họ một lúc, Dạ Dao Quang đứng dậy cáo từ.
“Vệ Kinh, mau thu dọn đồ đạc!” Ôn Đình Trạm bất ngờ lên tiếng.
“Hả?” Dạ Dao Quang dừng bước:
“Chàng lại muốn chuyển về sao?”
“Đúng vậy!” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Không được!” Dạ Dao Quang phản đối.
“Tiểu Khu, chẳng lẽ đệ muốn cùng ăn cùng ở với đồ đệ kia sao?” Ôn Đình Trạm nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang.
Lúc này Dạ Dao Quang mới kịp phản ứng, nhìn bộ dạng hấp tấp vội vã của Càn Dương có lẽ hắn sẽ bắt Dịch Thiên Nhậm xử lý xong mọi chuyện trong đêm nay, sáng sớm ngày mai sẽ lập tức chuyển tới đây. Trong học xá của cô cũng không còn phòng trống, lúc đó muốn đuổi hắn đi cũng không được, mà nếu như cô ở cùng Càn Dương trong một học xá thì…
Nhìn nụ cười của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cũng không muốn phản bác thêm điều gì nữa.