So với hai người Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang lại không có một chút kinh ngạc, xã hội phong kiến nông dân vẫn luôn là đối tượng bị áp bức bóc lột, ánh mắt nàng nhìn xa xăm.
Hoàng hôn ở xa xa nơi chân trời trải ra tầng tầng xuống dưới, từ đỏ tươi đến màu vàng ánh kim rồi vàng rực khi chiếu vào hạt thóc, lại cùng với màu vàng hạt thóc hòa hợp lại thành một mảnh, tia sáng màu vàng kia bao phủ hết sự cần lao của người nông dân, ấn thành một đám hắc ảnh. Ruộng lúa bên cạnh còn có mấy đứa trẻ đang nghịch ngợm ngậm cọng lúa đi qua, hình ảnh mảnh mai đó bị kéo dài ra, phía trên có vài hạt thóc đong đưa, khắc ra một bức họa ruộng đồng vào vụ thu hoạch làm xúc động lòng người.
Dạ Dao Quang lẳng lặng nhìn trong chốc lát, liền xoay người rời đi, trở về thôn trang. Mọi người đều dùng cơm chiều nhưng có một chút nặng nề, đặc biệt là Ôn Đình Trạm, đôi mắt thường ngày tịch mịch của cậu giống như viên trân châu đen cứ mãi thâm trầm không gợn sóng, không ai biết cậu đang suy nghĩ cái gì.
Vì trong nhà có người chết nên Dạ Dao Quang cũng không cho Đỗ Hải rời đi mà phải ở lại ngoại viện của thôn trang nghỉ ngơi, cũng không phải là vì chuyện đó, chỉ là ngày mai còn có việc cần hắn xử lý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Dao Quang cùng Kim Tử tu luyện xong liền cho Kim Tử dẫn Ôn Đình Trạm chạy lên trên núi, mấy quyển sách mà hôm nay Ôn Đình Trạm muốn xem đều bị Kim Tử mang đi hết rồi, Ôn Đình Trạm chỉ có thể dốc hết toàn lực mà đuổi theo.
Vào lúc chiều, huyện nha dẫn người tới, bộ đầu là một người có dáng dấp cường tráng, thoạt nhìn có chút hung thần ác sát, nhưng tướng mạo này thật ra lại là một người ngay thẳng, trung thành.
“Cô nương, đây là Nghiêm bộ đầu.” Vương Mộc giới thiệu người dẫn đầu với Dạ Dao Quang.
“Tiểu nhân là Nghiêm Lăng, chào Dạ cô nương.” Nghiêm Lăng vội vàng chắp tay, thái độ rất là tôn kính.
Dạ Dao Quang biết nàng đã từng giúp huyện nha phá một vụ đại án lừa bán người dân, lại cứu được đích tử của Mạnh Bác, huyện lệnh lại chính là người Mạnh gia, hình như là đường huynh đệ của Mạnh Bác, tất nhiên là Mạnh Bác đã có nói qua nên vị bộ đầu này mới có thể đến nhanh và có thái độ như vậy với nàng.
“Làm phiền Nghiêm bộ đầu rồi.” Dạ Dao Quang gật gật đầu, sau đó dặn Vương Mộc: “Dẫn Nghiêm bộ đầu cùng vài vị bộ khoái đi đến hồ nước.”
“Nghiêm bộ đầu, xin mời.” Vương Mộc lập tức hạ người cung kính dẫn Nghiêm Lăng đi vào.
“Dạ cô nương, ngài đây là…” Đỗ Hải cảm giác có chút gì đó bất thường.
“Trong ao có người chết.” Dạ Dao Quang nói xong những lời này liền đi theo vào.
Đỗ Hải sợ tới mức thân thể loạng choạng, sắc mặt có chút tái nhợt theo bọn họ đi vào.
Vì Vương Mộc và Lý Xuyên đã bàn giao rõ ràng nên Nghiêm Lăng dẫn người vào, đem theo dụng cụ cần thiết, vừa vào trong viện lập tức làm việc ngay, rất nhanh đã vớt lên được một thi thể đã trương phình, thi thể sở dĩ không nổi lên là vì trên thân thể hắn bị trói bằng xích sắt thô nặng.
“Đây là… Sở tam gia!” Mặt mũi thi thể hiện ra mơ hồ nhưng Lý Xuyên vẫn nhận ra được bộ quần áo kia.
Lập tức có ngỗ tác (1) tiến lên kiểm tra, mùi của thi thể vốn dĩ không còn, nhưng cái xác vừa vớt đi lên thì mùi hôi kinh thiên, ngỗ tác tuy đã dùng khăn bịt kín miệng mũi nhưng cũng không ngăn được, hắn nghiêm túc kiểm tra từng chỗ rồi mới đứng lên nói: “Là bị sợi xích sắt trên người siết cho đến chết.”
Nghe nói thế những người trong thôn trang đang vây quanh đây đều bất giác sờ vào cổ, sau đó rùng mình một cái. Chuyện lớn như vậy, tự nhiên sẽ kinh động đến Ôn Đình Trạm cùng Dương Tử Quân nhưng Dạ Dao Quang đã sớm dặn dò Vương Lâm xem chừng hai bọn họ, không cho bọn họ đến gần.
“Chính là Sở Hải phải không?” Nghiêm Lăng hỏi ngỗ tác.
“Vâng.” Ngỗ tác ở huyện thành cùng ba huynh đệ Sở gia đều đã từng giao tế, tuy rằng thi thể này đã không còn như nguyên trạng nhưng bộ mặt cũng không đến nỗi bị thay đổi hoàn toàn, căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của gã ta đủ để phán định. Hơn nữa trên ngón cái thi thể có một chiếc nhẫn ban chỉ (2), cái nhẫn ban chỉ này nửa tháng trước lúc hắn kiểm tra người bị thiêu chết ở sòng bạc, tận mắt nhìn thấy Sở Hải đeo nó.
“Dạ cô nương, nếu tiện, bây giờ tiểu nhân xin dẫn theo người đến thẩm vấn từng người một của quý thôn trang.” Nghiêm Lăng xoay người chắp tay nói với Dạ Dao Quang.
“Nghiêm bộ đầu xin cứ tự nhiên.” Dạ
Dao Quang quay đầu dặn dò Lý Xuyên: “Ngươi đi triệu tập người trong thôn trang, nghe theo chỉ thị của Nghiêm bộ đầu.”
“Tiểu nhân xin đi ngay.” Lý Xuyên nào dám trì hoãn.
Nghiêm Lăng cũng lập tức phân phó theo trình tự rõ ràng dẫn theo bộ khoái tiến hành làm việc.
Lúc đám người tản đi, thi thể cũng được dọn đi, Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân mới chạy đến: “Dao Dao, trong ao sao lại có thi thể?”
“Thi thể là Sở Hải, nếu muội đoán không nhầm, hung thủ hẳn là Sở Giang.” Dạ Dao Quang cười nói.
“Vị tiểu công tử này có chút quen thuộc.” Nghiêm Lăng nhìn Ôn Đình Trạm: “Không biết tiểu công tử họ gì?”
“Tiểu tử họ Ôn.” Ôn Đình Trạm bình thản trả lời.
Nghiêm Lăng ánh mắt sáng ngời: “Tiểu công tử chính là con của Ôn tam gia?”
“Gia phụ trong nhà thứ ba, tên húy là Trường Tùng.” Ôn Đình Trạm nói: “Bộ đầu biết gia phụ ta?”
“Biết chứ, biết chứ, làm sao mà không biết được chứ.” Nghiêm Lăng có chút kích động: “Lúc trước ở phủ thành, nếu không phải tam ca chỉ điểm, nào có ta hôm nay, nói đúng ra thì tam ca còn từng cứu ta một mạng, chỉ là sau này ta tìm được cha mẹ ruột rồi mới rời quận Dự Chương này, năm nay thủ hiếu cho cha mẹ xong liền về lại huyện Lư Lăng, không biết tam ca bây giờ vẫn khỏe chứ.”
Nghiêm Lăng cũng từng đi quận Dự Chương hỏi thăm qua tin tức của Ôn Trường Tùng, chỉ nghe được hiện đang ở huyện Lư Lăng, lúc trước ở cùng Ôn Trường Tùng nhưng chưa từng nghe Ôn Trường Tùng nói qua nhà ở chỗ nào nên hắn tới huyện Lư Lăng làm bộ khoái, chính là muốn tìm đến Ôn Trường Tùng. Nửa năm trước cơ duyên hảo hợp được huyện lệnh coi trọng, đề bạt làm tổng bộ đầu, do công vụ bận rộn mới không còn hỏi thăm về nơi ở của Ôn Trường Tùng, nghĩ rằng có duyên phận chắc chắn sẽ gặp được.”
“Gia phụ gia mẫu đều đã tạ thế.” Ôn Đình Trạm ánh mắt ảm đạm nói.
Nghiêm Lăng vốn có đôi mắt to và có thần liền trừng một cái, tức khắc có chút dọa người, đại hán tử thân cao tám thước có thừa thế nhưng hốc mắt đã đỏ: “Tam ca cùng tam tẩu sao lại như vậy… Bọn họ sao lại… mất thế?”
“Tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn.” Thấy Ôn Đình Trạm há mồm muốn nói, Dạ Dao Quang liền mở miệng, tuy rằng Dạ Dao Quang biết Nghiêm Lăng là người chân tình, nhưng Nghiêm Lăng là người có tính ghét cái ác như kẻ thù, nói cho Nghiêm Lăng biết chân tướng cũng không phải chuyện tốt, liền chặn lời Ôn Đình Trạm lại, rồi nói một lượt chuyện mà người ngoài biết về nguyên nhân cái chết của vợ chồng Ôn Trường Tùng.
“Tam ca…” Nước mắt Nghiêm Lăng đã rơi ra, hắn nhanh chóng dùng ống tay áo lau mặt một cái: “Sau này Nghiêm thúc sẽ chiếu cố ngươi.”
Khóe mắt Ôn Đình Trạm cũng có chút đỏ nhưng cậu đã dần dần học được cách kiềm nén lại cảm xúc bên trong nên đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thành khẩn nói: “Đa tạ Nghiêm thúc, điệt nhi (3) hiện tại rất tốt, điệt nhi cùng Dao Dao sống ở Đỗ Gia thôn, Nghiêm thúc nếu rảnh rỗi thì có thể tới nhà chơi.”
Nghiêm Lăng lau khô nước mắt, nhìn sắc mặt Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đều rất tốt mới yên tâm, gật đầu nói: “Chờ việc này xong xuôi, Nghiêm thúc sẽ đến thăm các ngươi.” Dừng một chút rồi lại nói: “Tam ca cùng tam tẩu trên trời có linh thiên, thấy hai người tỷ đệ các ngươi sống tốt như thế này nhất định sẽ rất vui mừng.”
Câu nói của Nghiêm Lăng làm Dạ Dao Quang không nhịn được liền phì cười ra tiếng, còn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Đình Trạm bỗng tái đi rồi mới nghiêm túc chỉnh lại cho đúng: “Nghiêm thúc, Dao Dao là nương tử của điệt nhi.”
***
(1) Ngỗ tác: Pháp y - người kiểm tra thi thể người chết để tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết đó.
(2) Nhẫn ban chỉ: Vốn là nhẫn ngọc đeo trên ngón cái lúc bắn tên, sau trở thành đồ trang sức của giới quý tộc hay kẻ có quyền thế, giàu có.
(3) Điệt nhi: cháu