Văn Du rất cảm động, quả nhiên bạn bè phải so sánh với nhau thì mới biết được ai là bạn tốt nhất.
“Làm phép để ngăn không cho dương khí tiết ra ngoài”. Chuyện này đối với Càn Dương mà nói thì rất đơn giản nhưng trong quá trình làm phép, Văn Du phải cởi trần để lộ phần ngực và lưng ra nên Dạ Dao Quang cũng chưa nói. Dạ Dao Quang đã đưa cho Văn Du một tấm bùa, nhưng hôm nay Văn Du lại không mang theo nó trên người.
Văn Du nghe xong không thể đợi được nữa liền tóm lấy Càn Dương chạy về làm phép, đám người Ôn Đình Trạm cũng về nhà. Trời cũng không còn sớm nữa nên ai nấy đều tự về phòng của mình, lúc này Ôn Đình Trạm mới đi tìm Dạ Dao Quang.
Ở trong phòng Dạ Dao Quang lấy ba đồng tiền Mạch Khâm tặng ra chơi, Ôn Đình Trạm bước vào phòng đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Vốn dĩ cậu cũng không chú ý đến đồng tiền, dù sao thì bình thường Dạ Dao Quang cũng hay nghịch tiền đồng.
Nhưng Dạ Dao Quang chỉ cần nhìn thấy Ôn Đình Trạm thì sẽ không nhịn nổi nên liền chia sẻ với cậu tin vui: “Trạm ca mau đến đây xem này, đây là quà lễ cập kê mà Mạch đại ca tặng muội đó!”
Ánh mắt nhìn vào ba đồng tiền đồng đang nằm trong lòng bàn tay mình, ánh mắt Ôn Đình Trạm bỗng trở nên lạnh lẽo, sắc mặt cũng thay đổi.
Dạ Dao Quang không nhìn Ôn Đình Trạm mà chỉ vui vẻ nói: “Trạm ca, đây chính là Tường Phù Nguyên Bảo hơn nữa còn tràn đầy khí sinh cát, tốt hơn nhiều so với la bàn của muội, về sau có nó rồi thì việc đối phó với yêu ma quỷ quái sẽ dễ dàng hơn!”
Nhìn Dạ Dao Quang cười tươi như hoa, dáng vẻ hài lòng thì lồng ngực Ôn Đình Trạm đang rất khó chịu. Không phải cậu không chịu nổi việc cô nhận quà của một người đàn ông khác, cũng không phải không chịu nổi cô nhận một món đồ mà cô yêu thích từ một người đàn ông khác, nhưng lễ vật này lại là Tường Phù Nguyên Bảo. Bốn trăm năm trước Tường Phù Nguyên Bảo là vật nam nữ tặng nhau để hẹn thề nên nó rất được ưa thích một thời. Nhìn cô có dáng vẻ như vậy, cậu biết là cô không biết ý nghĩa thực sự của Tường Phù Nguyên Bảo này là gì. Nếu như cậu nói ra thì chắc cô sẽ mang trả lại món đồ này cho Mạch Khâm, từ đó hiểu được tâm ý của Mạch Khâm rồi xa lánh Mạch Khâm, nhưng cậu biết đây không phải kết quả tốt nhất đối với cô.
Tuy cậu không hy vọng bất kỳ người đàn ông nào có tình ý với cô có thể tiếp cận đến gần cô, nhưng Mạch Khâm đối với cô mà nói thì không giống những người khác. Mất đi Mạch Khâm - người mà cô luôn kính trọng thì cô sẽ rất buồn, sẽ cảm thấy bị mất mát thứ gì đó.
Nghĩ tới đây Ôn Đình Trạm nhắm hai mắt lại, đưa tay lên xoa trán, xưa nay cậu vẫn rất quả quyết nhưng lúc này thì cậu cũng không biết nên làm gì cho phải.
“Trạm ca, chàng bị làm sao vậy?” Thấy Ôn Đình Trạm không nói gì, ngẩng đầu đã thấy cậu xoa trán, Dạ Dao Quang lo lắng hỏi.
“Ta không sao. Chắc là hôm nay hơi mệt chút thôi!” Ôn Đình Trạm cười nhìn cô lắc đầu.
Thôi đi thôi đi, chỉ cần cô vui là được rồi, trong lòng cô hiểu rõ ràng nên cậu hà tất phải nói mấy chuyện này làm cô phiền lòng chứ, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật của cô.
“Vậy chàng mau đi nghỉ ngơi đi, bây giờ cũng muộn rồi!” Trong lòng Dạ Dao Quang có chút áy này, Ôn Đình Trạm luôn chuẩn bị cho lễ cập kê của cô, từ sau khi bọn họ về nhà thì hai ngày nay vẫn chưa ở bên nhau ngày nào.
“Ừ! Đưa quà sinh nhật cho nàng xong thì ta sẽ đi nghỉ ngay!” Nói xong, Ôn Đình Trạm lấy trong ống tay áo ra một chiếc hộp dài mảnh rồi đưa nó cho Dạ Dao Quang.
“Còn có quà sinh nhật sao?” Dạ Dao Quang tưởng Đào Yêu mà cậu tặng cô chính là quà sinh nhật rồi.
“Đó là quà cập kê, cả đời mới có một lần, còn đây là quà sinh nhật, sau này mỗi năm ta đều sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho nàng”. Ôn Đình Trạm cười nhẹ.
Dạ Dao Quang vui vẻ nhận chiếc hộp dài mảnh trong tay Ôn Đình Trạm, bên trong có hai chiếc trâm bạch ngọc. Một chiếc dài mảnh, một chiếc rộng dẹt, vừa nhìn đã biết nó là một đôi, nam nữ mỗi người một chiếc.
Cầm chiếc hộp dài mỏng trong tay đưa qua ánh nến, ánh sáng bị gián đoạn. Cậu lấy chiếc trâm bạch ngọc dài mảnh rồi nhẹ nhàng gài lên mái tóc cô,
giọng nói nhẹ nhàng phảng phất bên tai cô:
Ngại ngùng cài trâm, tô điểm dung nhan tuyệt sắc.
Tiếng đàn du dương, tấu lên ngàn khúc.
Tóc mây cài bạch ngọc, ánh lên tia sáng chập chờn.
Nếu là kiếp tình dài, nguyện mãi mãi bên nàng.
Cài trâm lên tóc cô xong, Ôn Đình Trạm hôn sâu lên trán cô, nhẹ nhàng nắm bàn tay đang cầm chiếc trâm bạch ngọc còn lại của cô, đặt nó nằm ngay ngắn trong hộp: “Đôi trâm ngọc là ta tự tay làm nó, đuôi của cây trâm này có khắc tên của ta và nàng. Chiếc trâm này nàng tạm thời giúp ta bảo quản nó, đợi đến khi ta làm quan, ta hy vọng Dao Dao có thể tự tay cài nó cho ta”.
Trong mắt Dạ Dao Quang bắt đầu rưng rưng, người này đúng thật là đáng ghét mà, làm thơ gì mà cô nghe không hiểu, đã thế lại còn làm cô cảm động nữa không ngừng nữa chứ.
“Mau đi nghỉ ngơi đi!” Cầm chiếc hộp, Dạ Dao Quang cụp mắt nói.
“Được!” Ôn Đình Trạm cười dịu dàng rồi quay người đi.
Dạ Dao Quang kéo cậu lại. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cậu, cô bỗng nhiên tiến đến gần rồi kiễng chân lên hôn lên má cậu một cái: “Thưởng cho chàng, vất vả cho chàng rồi!”
Lần này Dạ Dao Quang rất nhanh, không đợi Ôn Đình Trạm động thủ đã lách mình chạy vào phòng rồi.
Tấm rèm che tung bay, giọng nói trong trẻo cuốn theo hình bóng của cô. Ánh mắt Ôn Đình Trạm dưới ánh nến tỏa ra tia sáng, khóe môi toát lên vẻ thỏa mãn lẫn ngọt ngào, xoay người rời khỏi phòng Dạ Dao Quang.
Đêm hè không tiếng động, hoa nở cũng lặng yên.
Đêm nay mọi người ngủ đều rất ngon, sáng sớm hôm sau đám người Ôn Đình Trạm và Văn Du đã vội vã đến học viện, bọn họ còn phải học khoảng ba tháng nữa. Dạ Dao Quang cũng đi theo, Ấp Thành công chúa theo bọn họ đến quận Dự Chương, để Ấp Thành công chúa ở lại đường Quan Vân còn Qua Vô Âm vẫn quyết tâm ở lại Ôn trạch để tu luyện nên Dạ Dao Quang cũng để tùy theo ý của cô ấy.
Ra roi thúc ngựa cũng phải mất ba ngày thì mới đến quận Dự Chương, đêm hôm đấy sẽ nghỉ ngơi tại Dạ phủ trên đường Quan Vân, Dạ Dao Quang cũng bắt đầu chữa trị cho Ấp Thành công chúa lần đầu tiên. Bây giờ khí ngũ hành đang bay lượn xung quanh cô rất nhiều, không biết có phải là do linh khí trên hương Ôn Đình Trạm tặng cô đã hòa vào da thịt cô hay không mà cô cảm thấy cô hấp thụ khí ngũ hành rất nhanh.
Tay Dạ Dao Quang lơ lửng trên bụng Ấp Thành công chúa, khí ngũ hành bồi dưỡng cơ thể Ấp Thành công chúa từng chút một. Ấp Thành công chúa bị tắc nghẽn nên phải dùng khí ngũ hành để mở ra, trường hợp này nếu ở thời hiện đại thì sẽ phải dùng tới phẫu thuật, tuy Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành nhưng thực ra nó cũng là cắt ra.
“Vì sao ta lại không cảm thấy có chút đau đớn nào vậy?” Ấp Thành công chúa đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đợi đến sau khi Dạ Dao Quang thu tay lại rồi cũng không cảm nhận được một chút đau đớn nào cả. Nếu trong cơ thể nàng không có cảm giác thì nàng chắc chắn sẽ nghi ngờ Dạ Dao Quang đang giả thần giả quỷ.
“Ta thu tay lại kịp lúc, nếu tiếp tục chữa trị thì chắc chắn công chúa sẽ đau đớn không thể chịu nổi, vì thế mà cần phải làm từ từ từng chút một”. Dạ Dao Quang lau mồ hôi trên trán rồi cười nói.
Cô cũng không muốn điều trị trong một lần là xong, tuy có thể chữa khỏi cho cơ thể của Ấp Thành công chúa nhưng sẽ tạo nên nỗi sợ trong lòng nàng ấy, đến lúc đó sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng sau này của nàng ấy.
“Vất vả cho cô rồi!” Ấp Thành công chúa nhìn Dạ Dao Quang cảm ơn chân thành.
“Không sao, so với đoán mệnh thì việc này nhẹ nhàng hơn một chút!”
Đoán mệnh sẽ tiết lộ thiên cơ, việc này không dính dáng gì tới thiên cơ, chỉ tốn mất một ít khí ngũ hành thôi.