Quách Viện cũng không lộ diện, chỉ lặng lẽ theo sát bóng đen kia. Người nọ dường như cảm thấy hơi lạnh, liền xoa hai tay vào nhau, còn nghi thần nghi quỷ lùi lại phía sau nhìn quanh, mặt mũi mặc dù chỉ thoáng qua nhưng cũng không giống kẻ thô tục.
Hắn vô cùng nhẹ nhàng gõ cửa, không lâu sau cửa phòng được mở hé ra một khe hở. Một nữ nhân ăn mặc chỉnh tề, tóc tai bù xù lập tức thò đầu ra, vẫy tay với nam nhân kia rồi kéo hắn vào phòng, cửa phòng lại được khép lại.
Đang chuẩn bị đi theo vào bỗng nhiên Quách Viện dừng lại, lúc này Dạ Dao Quang đã chạy tới bên cạnh nàng, khẽ lắc đầu với nàng rồi chỉ vào bên trong. Quách Viện gật đầu rồi lẻn vào trong.
“Nàng ta sẽ không tỉnh lại chứ?” Giọng nói của nam nhân ép xuống thật thấp.
“Sẽ không, ta đã cho nàng ấy uống trà an thần.” Nữ nhân kia âm thanh cũng vô cùng nhẹ, nếu không phải Dạ Dao Quang là người tu luyện, chỉ sợ cách một cánh cửa sổ cũng không thể nghe rõ, tiếp theo nàng ta lại nói:
“Ta chỉ có chừng này, chàng lấy tạm trước đi, ta sẽ mau chóng nghĩ ra biện pháp.”
“Tiêu Tiêu, hôm nay ta mạo hiểm đến đây cũng là muốn nói cho nàng biết, để nàng đừng lo lắng chuyện này nữa. Nàng hãy học ở học viện, chờ sang năm đến tuổi cập kê, hãy tìm một nhà thật tốt gả vào đó…”
“Chàng nói gì…” Nữ nhân được gọi là Tiêu Tiêu tựa hồ vô cùng kích động không khỏi cất cao giọng nói, nhưng rất nhanh liền bị người nọ che miệng lại, một lát sau lại được tự do.
“Lịch ca, chàng muốn ta gả cho người khác!”
“Tiêu Tiêu, chúng ta không có khả năng, trong lòng nàng cũng biết mà. Ta không xứng với nàng, cho dù tạm thời nàng có thể trốn ở học viện nhưng cũng không thể trốn cả đời…”
Trong lúc đang theo dõi cuộc trò chuyện ở bên trong, Dạ Dao Quang bỗng nghe thấy những tiếng bước chân nhỏ vụn. Cô quay đầu lại nhìn thấy nữ tiên sinh của học viện đang dẫn theo không ít học sinh, giơ cao cây đuốc chạy vào đây.
“Tiên sinh, chính là viện này, học trò nhìn thấy có một nam nhân trèo tường vào trong nhưng lại không thấy được rõ ràng. Chuyện này liên quan đến sự trong sạch của bốn vị đồng môn nên mới không dám để lộ ra ngoài…”
Nữ sinh dẫn nữ tiên sinh đến đây vừa dẫn theo mọi người đi vào bên trong vừa lên tiếng nói.
Hai người trong phòng nhất thời vô cùng hốt hoảng, trong giọng nói của Tiêu Tiêu ẩn chứa căm hận:
“Là nhị tỷ của ta.”
Dạ Dao Quang lắc người không tiếng động bay vào trong phòng. Cô nháy mắt với Quách Viện, túm lấy nam nhân kia rồi tung người bay lên xà ngang.
Lúc này nữ tiên sinh đã đến gõ cửa: “Mở cửa!”
Giọng nói của bà vô cùng nghiêm túc. Trong học viện tại sao lại có thể xuất hiện chuyện tư thông như vậy, danh tiếng trăm năm của học viện đã bị phá hủy trong một chốc.
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy có một trận gió lướt qua, sau đó người đã không thấy tăm hơi. Sắc mặt nàng tái nhợt nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, vội cởi ra áo ngoài trên người mình, làm ra vẻ đang ngủ thì bị người khác đánh thức rồi nhanh chóng đi mở cửa phòng.
“Tiên... tiên sinh, có chuyện gì xảy ra vậy?” Tiêu Tiêu tỏ vẻ hoang mang.
“Có phải có người đã xông vào nơi này?” Nữ tiên sinh liếc qua dáng vẻ của Tiêu Tiêu, lại nhìn quanh một lượt trong phòng, trầm giọng hỏi.
“Có người? Người nào?” Tiêu Tiêu bị dọa sợ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, sau đó chạy tới căn phòng cách một tấm bình phòng của một học sinh khác.
“Nghiên nhi, mau dậy đi, có người xông vào!”
Ở trên xà ngang, Dạ Dao Quang thấy Tiêu Tiêu lấy ra một chai nhỏ từ trong tay áo, mở nắp bình ra. Hơi thở của cô nương đang ngủ trên giường chợt mạnh hơn, cô gái kia liền chun mũi. Tiêu Tiêu kéo nàng ta lên, đưa tay cởi ra áo khoác trên người nàng, lập tức kéo cô bạn cùng phòng đang mơ màng chạy ra ngoài.
“Tiên sinh, làm phiền người hãy điều tra thật cẩn thận.” Tiêu Tiêu tỏ ra rất sợ hãi.
Hành động này của Tiêu Tiêu khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Ngay cả Dạ Dao Quang chính mắt nhìn thấy tất cả cũng không nhịn được liền giơ ngón tay cái lên.
Nữ tiên sinh nhìn qua cô nương mà Tiêu Tiêu vừa dẫn tới. Đối phương gật đầu với bà, sắc mặt bà liền lạnh lùng bước vào trong phòng kiểm tra, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Bởi vì cửa mở ra, Dạ Dao Quang thấy rõ ràng Tiêu Tiêu đứng trên lầu liếc mắt về phía nha hoàn của nàng, nha hoàn này liền nhanh chóng chạy ra ngoài viện khiến Dạ
Dao Quang nhất thời cảm thấy cực kì thú vị.
Dường như không muốn từ bỏ ý định, bọn họ lại tìm thêm mấy lần nữa, tất nhiên cũng không bỏ qua nóc nhà. Dạ Dao Quang đã sớm tạo ra một biện pháp để che mắt, cho dù bọn họ nhìn rõ nóc nhà thì cũng không thể nào thấy được hai người bọn họ, ngược lại người bên cạnh cô lại tỏ ra căng thẳng đến mức cả người đều cứng ngắc.
Cuối cùng không tìm được gì, nữ tiên sinh hung hăng trợn mắt với người dẫn bà tới. Họ lập tức ra khỏi phòng, ngay lúc đang chuẩn bị rời đi, Tiêu Tiêu lại nói:
“Tiên sinh đã tìm được người chưa?”
“Đúng vậy, tìm được chưa?” Sắc mặt cô gái được gọi là Nghiên nhi trở nên rất khó coi.
Nữ tiên sinh ngừng một lát, căng thẳng nói: “Không có ai cả, các trò có thể an tâm ngủ.”
“An tâm ngủ?” Nghiên nhi cười nhạt.
“Ta đây đang ngủ ngon giấc thì bị mọi người đánh thức nói nửa đêm có người xông vào, đòi kiểm tra học xá của chúng ta. Ta gọi người một tiếng tiên sinh, đó là vì tôn trọng người, người sang có tự trọng, tiên sinh có từng điều tra qua người ngoài chưa, tại sao lại đi đến chỗ của chúng ta? Tiên sinh coi ta và Tiêu Tiêu là hạng người nào? Danh dự của bổn cô nương bị phá hủy như vậy, nếu ngày mai truyền ra ngoài, muốn chúng ta sau này phải làm người thế nào?”
“Trò muốn thế nào?” Sắc mặt nữ tiên sinh cũng trầm xuống.
“Ta muốn thế nào?” Bộ dạng Nghiên nhi vô cùng khoa trương.
“Đương nhiên là muốn một câu trả lời thích đáng. Danh tiếng của nữ nhi quan trọng ra sao, đã hơn nửa đêm tiên sinh lại đến đây, học xá của ai cũng không tra, lại đi tra xét học xá của hai người bọn ta. Đây là muốn những đồng môn khác nhìn chúng ta như thế nào? Tiên sinh chính là người mẫu mực, chẳng lẽ lại không hiểu như thế nào là trăm người ngàn ý sao?”
“Trò…”
“Mau tránh ra, mau tránh ra, sơn trưởng tới.” Ngay lúc này, sơn trưởng được mấy nữ sinh vây quanh đang đi tới, Dạ Dao Quang liếc nhìn lại không thấy bóng dáng nha hoàn của Tiêu Tiêu đâu.
Sơn trưởng là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ uy nghiêm. Nghe nói bà là con gái của gia đình quan lại, sau khi phu quân qua đời, đã tới học viện làm nữ tiên sinh, thề cả đời không lấy chồng, trải qua hai mươi năm đã trở thành nữ sơn trưởng họ Phạm.
“Sơn trưởng.” Các học sinh có mặt nhanh chóng hành lễ.
“Chuyện hôm nay, học viện nhất định sẽ cho các trò một câu trả lời thích đáng.” Sắc mặt Phạm sơn trưởng nặng nề quét mắt qua Tiêu Tiêu và Nghiên nhi. Hai người mới vừa rồi còn lý lẽ hùng hồn vậy mà lại cúi đầu ngoan ngoãn trước mặt vị sơn trưởng này, xem ra Phạm sơn trưởng quản lý học viện rất tốt. Thấy hai học sinh không có ý kiến gì, ánh mắt sắc bén lãnh đạm của Phạm sơn trưởng nhìn nữ tiên sinh cùng người đứng bên cạnh đã dẫn bà ta tới đây.
“Các người mau đi theo ta, những học sinh khác đều tản đi, mỗi người mau về phòng nghỉ ngơi.”
Phạm sơn trưởng dẫn mọi người rời đi. Tiêu Tiêu và Nghiên nhi cũng vào phòng, đóng cửa lại liền nói: “Mau gọi hắn ra đi, cậu cũng không thể trực tiếp đi đến chỗ hắn đang trốn ở trong phòng.”
Những lời này khiến Tiêu Tiêu vô cùng sửng sốt.
Thấy vậy Nghiên nhi không khỏi cười nói: “Nhị tỷ kia của cậu thật đúng là ngu ngốc, nếu không phải đã tính sẵn mưu kế, nào sẽ làm việc lỗ mãng như vậy? Nàng ta càng vì cái lợi trước mắt mà làm như vậy, càng chứng minh lời nàng ta nói đúng là sự thật.”
Khá lắm cô nương thông minh!