Thật ra Dạ Dao Quang đã xem qua gương mặt của Lục Vĩnh Điềm rất lâu, tương lai hắn cưới phải một người vợ rất dũng mãnh. Nghĩ đến lúc đầu khí thế của Trác Mẫn Nghiên giao đấu với nữ phu tử và thái độ khôn kéo của nàng, lại nhìn tư thế Lục Vĩnh Điềm vồn vã táo bạo như vậy, không khỏi liếc mắt nhìn hắn đồng tình thương hại.
Bi kịch càng thêm tiếp diễn, Lục Vĩnh Điềm một mực muốn nói lời nói khách sáo với Trác Mẫn Nghiên nhưng hắn cũng chẳng nói được mấy câu đã bị Trác Mẫn Nghiên khôn khéo dẫn dắt lòi ra hắn là người có trình độ học vấn không cao lắm. Vì vậy để báo mối thù lúc nãy bị hắn đoạt mất chỗ ngồi, Trác Mẫn Nghiên đặt ra một loạt câu hỏi dồn dập khiến mồ hôi của hắn cũng bị gọi ra kiểm tra.
Cuối cùng Văn Du không cầm lòng đứng lên nói: "Tiểu Lục, không phải cậu có giờ học cưỡi ngựa bắn cung sao, ta thấy cũng sắp đến lúc vào học, cậu còn không đi đi."
"Ồ, suýt chút nữa ta đã quên mất." Lục Vĩnh Điềm nhanh chóng tìm thấy lối thoát, sau đó khí thế lại quay trở về, hắn đứng lên nói:
"Trị Ngạn, chẳng lẽ cậu không đi học sao?"
Nhận được báo hiệu của Lục Vĩnh Điềm, Tiêu Sĩ Duệ đương nhiên muốn giúp huynh đệ tốt một lần: "Đi, sao có thể không đi."
"Buổi chiều ta cũng có giờ học." Ôn Đình Trạm đứng lên đi luôn.
Ba người đều phải đi học, Dạ Dao Quang cũng không thể một mình ở cùng ba cô gái. Trước ánh mắt khẩn cầu của Lục Vĩnh Điềm, Dạ Dao Quang nhìn căn phòng của Dư Trường An một chút mới nói với ba người Trác Mẫn Nghiên:
"Có lẽ hai huynh muội bọn họ trong chốc lát cũng nói không hết lời. Căn đình trong trường đua ngựa lại mát mẻ, có thể tham quan sơn cảnh, chi bằng chúng ta đi xem xem."
"Được đó, nữ sinh chúng ta cũng có giờ học cưỡi ngựa nhưng đó chỉ là chút động tác võ thuật đẹp mắt. Ta đã muốn tới xem trường đua ngựa của các nam sinh lâu rồi." Đề nghị của Dạ Dao Quang chiếm được sự đồng tình của Trần Trăn Nhi đầu tiên, hơn nữa đến trường đua ngựa, không ai có thể nói ra nói vào.
"Được." Trác Mẫn Nghiên và Lê Tiêu đưa mắt nhìn nhau, cũng vui vẻ gật đầu.
Báo cho Dư Trường An biết xong, đám người Dạ Dao Quang xoay người đến trường đua ngựa. Giống như đã tìm lại lòng tự tin, Lục Vĩnh Điềm ở trên ngựa đúng là bộc lộ hết khả năng. Lúc ở trên ngựa Lục Vĩnh Điềm không giống với lúc bình thường, cả người đều tràn ngập ánh sáng như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ bọc. Nhưng ánh mắt của Trác Mẫn Nghiên vẫn chẳng hề quan tâm hay tán thưởng, Trác Mẫn Nghiên vẫn cứ quấn quít lấy Dạ Dao Quang hỏi về chuyện Dịch học, từ bói toán đến xem tướng. Người tới là khách quý nên Dạ Dao Quang chậm trễ cũng không hay, chỉ dạy qua loa lấy lệ xem tướng tay thế nào, còn không ngừng hướng trọng tâm câu chuyện về con người Lục Vĩnh Điềm. Mà ba vị mỹ nhân cứ thế chỉ quan tâm tới nội dung những điều Dạ Dao Quang dạy.
Dạ Dao Quang cũng không biết làm thế nào, cũng may thông qua lần giảng giải sơ bộ này, cô phát hiện Quách Viện nói rất đúng. Lĩnh vực nào ba người này chưa biết rõ thì lòng tràn ngập hiếu kỳ, chứ không hề tìm hiểu gì. Cho dù ánh mắt của Trần Trăn Nhi có đôi khi vô cùng nồng nhiệt thì đó cũng chỉ là sự nồng nhiệt đối với thần tượng, trong lòng cô không khỏi thở dài một hơi.
"Giỏi quá!" Thời điểm này, trường đua ngựa rộ lên một tràng khen ngợi. Dạ Dao Quang đang bị quấy rầy tới mức nhức đầu nhân dịp này lập tức phân tán sự chú ý, chỉ thấy tại trường đua đang so tài bắn cung trên lưng ngựa.
Trông thấy mặt trời được che phủ bởi một đám mây lớn, Dạ Dao Quang vội vã thoát ra đưa theo ba người tới trước rào chắn của trường đua ngựa. Chỉ thấy đúng lúc Lục Vĩnh Điềm cưỡi ngựa xoay người một cái tuyệt đẹp, giương cung kéo tiễn nghiêng người hướng về phía mục tiêu bắn liên tục ba mũi tên mà cả ba đều trúng hồng tâm, lại nổ ra một tràng khen ngợi.
"Thì ra tiểu tử này cũng không phải là kẻ một chút đáng khen cũng chẳng có." Trác Mẫn Nghiên không khỏi nhướng mày.
Lục Vĩnh Điềm phấn chấn tung người xuống ngựa, vừa lau mồ hôi vừa chạy vội tới: "Tiểu Khu, vừa rồi ta thế nào?"
Dạ Dao Quang mắt trợn ngược trong lòng: Cậu thừa biết còn muốn hỏi ta, tuy nhiên Dạ Dao Quang vẫn phối hợp ăn ý: "Rất tốt, kỹ năng cưỡi ngựa của cậu không hổ là người nổi bật của học viện chúng ta."
Trong lòng Lục Vĩnh Điềm mừng rơn: "Kỳ thực cũng không có gì, ngày thường ta còn có thể bắn xa hơn chút nữa."
"Đây chính là kẻ cưỡi ngựa bắn cung xuất chúng của học viện các cậu?" Nào ngờ Trác Mẫn Nghiên lộ vẻ kinh
ngạc.
Lục Vĩnh Điềm lập tức ngẩn người.
"Vậy cưỡi ngựa bắn cung của học viện các cậu chỉ là trò trẻ con." Trác Mẫn Nghiên lại cắm tiếp một dao.
Các đồng sinh muốn ngắm mỹ nhân cùng nhau đến gần cũng nghe được câu này. Bọn họ bị một cô gái coi thường không chút che đậy, lập tức trong lòng khó chịu:
"Khẩu khí của cô nương lớn đến đâu mà khinh thường học sinh cưỡi ngựa bắn cung của học viện chúng ta như vậy."
"Lời ta nói là sự thực mà thôi." Trác Mẫn Nghiên một bước cũng không nhường.
"Ái chà, vậy không bằng cô nương hãy làm cho chúng ta mở mang tầm mắt xem cái gì mới là không phải trò trẻ con?" Một giọng nói kỳ quái thốt ra.
"Vậy ngươi hãy mở mắt to ra mà nhìn cho kỹ." Trác Mẫn Nghiên xoay người vượt qua rào chắn tiến vào. Con ngựa của Lục Vĩnh Điềm đang ở chỗ không xa, nàng tóm được con ngựa của Lục Vĩnh Điềm liền xoay người nhảy lên!
"Trác cô nương!" Lục Vĩnh Điềm sợ đến bất động, con ngựa này vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù không bằng con ngựa của Tiêu Sĩ Duệ và Ôn Đình Trạm nhưng ngoài của hai bọn họ, đây tuyệt đối là con ngựa tốt nhất toàn học viện. Hắn chạy mau tới, chỉ sợ Trác Mẫn Nghiên bị ném bay xuống, nào ngờ con ngựa của hắn chỉ vểnh môi một cái, chạy thục mạng một đoạn rồi ngoan ngoãn thuận theo. Trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, Trác Mẫn Nghiên đang cưỡi con ngựa chạy tới bãi săn.
Nàng cũng không mặc trang phục cưỡi ngựa, mà là quần mềm mặc trong, cũng may không phiền phức. Dáng vẻ hiên ngang trên trường đua ngựa đó đã thành một cảnh tuyệt đẹp khiến mọi người thất thần. Sau khi nàng trở nên quen thuộc với con ngựa của Lục Vĩnh Điềm, liền phi nước đại lao lên, phi băng băng một vòng rồi rút cung tiễn của Lục Vĩnh Điềm từ trên lưng ngựa.
Từ nhỏ, sức mạnh của Lục Vĩnh Điềm đã hơn nam giới bình thường, hơn nữa sau khi hắn học xong một bộ thương pháp của Dạ Dao Quang cho hắn thì sức mạnh càng thêm tăng gấp bội. Ở học viện, người có khả năng kéo cây cung này của hắn ra chỉ đếm trên mười đầu ngón tay. Hắn hoàn toàn không thể ngờ Trác Mẫn Nghiên xoay tròn lộng lẫy nhanh như tên bắn, lại kéo căng được cung của hắn. Cũng là ba mũi tên, trong đó vút một tiếng hai mũi tên bắn vào bia ngắm, một mũi tên hơi lệch một chút. Chuyện này làm cho mọi người choáng váng sững sờ, kể cả Dạ Dao Quang và Lục Vĩnh Điềm.
"Cung của cậu quá nặng." Nàng vứt cây cung cho Lục Vĩnh Điềm, nghi ngờ bọn hắn đưa nàng cây cung không tốt. Trác Mẫn Nghiên lại tiến đến trước mặt Dạ Dao Quang, vui vẻ nói:
"Dạ công tử, ta cưỡi ngựa bắn cung thế nào?"
"Nữ trung hào kiệt!" Dạ Dao Quang không khỏi giơ ngón tay cái lên, thật tâm vô cùng khen ngợi.
Nhận được sự khen ngợi của Dạ Dao Quang, Trác Mẫn Nghiên như cô công chúa nhỏ càng thêm ngạo mạn, hất cằm nhìn về phía học trò vừa mới khiêu khích nàng:
"Thế nào, đã nhìn thấy rõ chưa?"
"Bọn ta tâm phục khẩu phục." Mấy người muốn không phục cũng không được. Cây cung của Lục Vĩnh Điềm bọn họ cũng đã thử qua, cô nương này trông hào hoa phong nhã, mảnh mai vô cùng, thật không ngờ...
"Hứ, chuyện này tính là gì, cha và huynh ta có thể cưỡi ngựa bắn cung thiện nghệ hơn ta gấp trăm lần." Trác Mẫn Nghiên nói xong vẻ mặt kiêu ngạo.
Nghe xong, Dạ Dao Quang và Văn Du đều nhìn Lục Vĩnh Điềm với ánh mắt vô cùng thông cảm. Văn Du nhìn ra bạn thân đã tới kiếp đào hoa, đành mặc niệm cho con đường tìm vợ của hắn, không biết sẽ bị cha vợ và anh vợ giày vò tới mức thế nào. Mà Dạ Dao Quang còn có thể tưởng tượng ra rõ ràng cuộc sống của Lục Vĩnh Điềm sau này...