“Phụ thân, thế nào rồi? Trưởng tôn điện hạ có buông tha không?” Đậu Anh Độ đang lo lắng chờ đợi, thấy Đậu Hình đang rảo bước lại gần, vội vã nghênh đón hỏi.
“Buông tha?” Sắc mặt Đậu Hình lạnh lẽo.
“Đến tay cũng chẳng chịu buông chứ nói gì đến buông tha.”
“Tại sao trưởng tôn điện hạ lại cứ gây khó dễ cho chúng ta vậy chứ?” Đậu Anh Độ lập tức biến sắc.
“Nay thế lực của hắn vẫn còn non yếu, đắc tội với chúng ta rõ ràng là chuốc thêm thù địch mà, đúng là trẻ người non dạ.”
“Trẻ người non dạ.” Đậu Hình ngồi xuống ghế chủ vị, đón lấy chén trà con trai dâng lên, mở nắp ra hơi nước bốc lên khiến đôi mắt của có chút mơ hồ.
“Nếu hắn là người kích động lỗ mãng, các điện hạ nhiều thủ đoạn như thế mà hắn còn sống sót đến nay được sao? Dựa vào được bệ hạ ân sủng? Hứ, đó không phải là bùa hộ mệnh, mà là đao bỏ mạng! Chỉ sợ không phải trẻ người non dạ, mà là tính tình hung hăng.”
“Phụ thân, phủ Bảo Định không phải nơi để cho hắn giở thói ngang ngược!” Mắt Đậu Anh Độ hiện lên một tia nham hiểm.
“Choang!” Đậu Anh Độ vừa nói hết câu, Đậu Hình liền ném ngay cốc trà xuống dưới chân hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm khắc.
“Không biết trời cao đất dày! Thiên hạ này là của Tiêu gia, con còn muốn thế nào? Để toàn bộ Đậu gia ngọc nát đá tan cùng hắn ư?”
“Hài nhi lỡ lời, xin phụ thân bớt giận.” Đậu Anh Độ vội vàng nói.
Sắc mặt Đậu Hình lúc này mới bớt giận dữ một chút, hắn hỏi: “Khải Hằng định khi nào rời đi?”
“Hai ngày nữa ạ.”
“Nghĩ cách giữ chân hắn ở lại đây thêm mấy ngày nữa.” Đậu Hình nói.
“Tại sao ạ?” Đậu Anh Độ hỏi.
“Dù sao hắn cũng là con của Trung thư lệnh, có hắn ở đây mới có lợi cho chúng ta.” Đậu Hình nói.
“Dặn hắn mấy ngày tới đừng có lén lút gặp tam muội của con, tránh gây trở ngại.”
“Hài nhi đã rõ.”
Đoạn đối thoại của hai cha con này, đám người Dạ Dao Quang hoàn toàn không hề hay biết. Cô giúp Tiêu Sĩ Duệ hạ hỏa, sau đó bọn họ đi dùng bữa trưa, Ôn Đình Trạm như thường lệ đưa cô về phòng rồi rời đi.
Trưa hôm đó, vì nha phủ tổ chức tang lễ nên Dạ Dao Quang ngủ không say giấc cho lắm, cô chỉ ngủ có nửa canh giờ rồi dậy. Rửa mặt xong, đùa với Kim Tử một lát, cô chán nản đi tìm Ôn Đình Trạm nhưng lại phát hiện Ôn Đình Trạm không có trong phòng.
“Trạm ca và ca ca ngươi đâu rồi?” Đi tìm một vòng cũng không tìm được người, Dạ Dao Quang liền gọi Vệ Truất lại hỏi.
“Thiếu gia và ca ca ra ngoài rồi.” Vệ Truất trả lời.
“Thiếu gia nói có vị thuốc cần người tự đi mua mới được, người dẫn ca ca ra ngoài một chuyến, đi được khoảng một khắc rồi, chắc cũng gần về.”
“Ừ, ta biết rồi.” Dạ Dao Quang gật đầu rồi kêu Vệ Truất đi làm việc của hắn.
Đợi đến khi Vệ Truất rời khỏi, Dạ Dao Quang thấy mặt trời vẫn còn nắng gắt, nghĩ chắc mọi người vẫn đang nghỉ trưa nên cũng không đi tìm ai nữa. Nếu Ôn Đình Trạm gần về rồi vậy Dạ Dao Quang đến phòng cậu đợi là được. Trong phòng thật là chán, Dạ Dao Quang nhìn thấy bàn cờ, định đánh cờ giết thời gian nhưng thấy trên án kỷ của Ôn Đình Trạm có một chiếc hộp gỗ dẹt hình tròn to gần bằng bàn tay, cô cầm lên tay mở ra.
Đây không phải loại hộp dành cho nam giới. Nói cho cùng thì không phải là Dạ Dao Quang nghi ngờ Ôn Đình Trạm, chỉ là cô tò mò bên trong đựng gì thôi. Thì ra bên trong đựng rất nhiều kim dài, có điều nó còn to hơn cây kim thường gấp mười lần, có màu xám nhạt, hơn nữa còn rất thơm.
“Chẳng lẽ Trạm ca lại điều chế ra hương liệu mới?” Dạ Dao Quang tò mò, thấy cách đó không xa có lư hương.
Cô cầm hương liệu lên đem đi đốt, chỉ bỏ một miếng nhỏ vào thôi mà mùi hương khiến người ta thoải mái toàn thân tỏa ra khắp phòng. Dạ Dao Quang cầm kỳ phổ ngồi trước bàn gỗ hoàng hoa lê đánh cờ. Cứ đánh cứ đánh, bỗng cô cảm thấy phòng của Ôn Đình Trạm nóng hơn phòng của cô rất nhiều. Cô liền mở cửa sổ ra nhưng không những
không thấy mát hơn mà còn cảm thấy nóng hơn trước. Miệng khô khốc, cô liền đi rót nước uống nhưng hoàn toàn không đỡ khát chút nào.
Trong lòng cô có dự cảm chẳng lành, cô nhìn đỉnh hương vẫn còn một lớp khói mỏng vây quanh, mùi hương này…
Cô liền ngồi xếp bằng, nhanh chóng vận khí đẩy hết hương liệu vừa hít vào ra ngoài, lau lau mồ hôi trên trán. Cô rót một chén nước tạt vào lư hương, dập tắt hương.
“Dao Dao.” Vừa hay Ôn Đình Trạm bước vào cửa phòng.
“Chàng đứng lại!” Dạ Dao Quang ngăn Ôn Đình Trạm tới gần mình. Cô ngừng thở chạy lại phía Ôn Đình Trạm, lôi cậu ra ngoài rồi đóng kín cửa phòng, kéo cậu đến phòng của cô.
“Sao vậy? Dao Dao?” Ôn Đình Trạm có chút khó hiểu.
“Chàng còn hỏi muội làm sao ư?” Dạ Dao Quang thở hổn hển, chất vấn.
“Hương liệu trên án kỷ của chàng là gì vậy?”
“Nàng đốt hương liệu?” Ôn Đình Trạm biến sắc, vội vàng đưa tay sờ trán Dạ Dao Quang, thấy nhiệt độ trên trán cô bình thường mới thở dài một hơi.
Dạ Dao Quang đẩy tay Ôn Đình Trạm ra: “Chàng thành thật khai báo cho muội.”
“Đó là hương liệu chuẩn bị cho Nhiếp Khải Hằng.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang đang không chịu hợp tác đến bên cạnh.
“Ta thấy có gì đó kỳ kỳ, kịp thời nhớ ra còn cần một vị thuốc nữa, quên cất đi mà ra ngoài luôn.”
Nói cho cùng thì không phải Ôn Đình Trạm không cẩn thận. Ngoài Dạ Dao Quang ra làm gì có ai dám vào phòng cậu lúc cậu không ở đây. Cậu vẫn nghĩ rằng Dạ Dao Quang đang nghỉ trưa, bình thường thì sẽ ngủ một canh giờ, mà cậu cũng đi có một lát rồi về ngay. Ai biết hôm nay Dạ Dao Quang tỉnh dậy sớm chứ.
“Cho Nhiếp Khải Hằng và Đậu thị ư?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Hai người bọn họ còn cần dùng thứ này sao?”
Đôi cẩu nam nữ trước khi cưới đã ở bên nhau rồi, sau khi lập gia đình riêng hàng năm vẫn hẹn hò với nhau như cũ.
“Hiện nay thời thế rối loạn, Đậu Hình sẽ căn dặn bọn họ hành sự cẩn thận.” Ôn Đình Trạm nói.
“Ta định gây áp lực với Đậu Hình một phen, hắn không dám ra tay hiểm độc với Sĩ Duệ nhưng sẽ nghĩ cách cảnh cáo Sĩ Duệ. Đợi ta tìm được điểm sơ hở của hắn, hắn đương nhiên sẽ cần Quách gia tương trợ. Đó chính là lúc vạch trần tư tình của Đậu thị và Nhiếp Khải Hằng.”
“Xem như chàng lợi hại.” Trừ câu này ra Dạ Dao Quang cũng chẳng biết nói gì hơn.
Đậu Hình luôn cho rằng hắn đã giữ chắc quân chính của Trực Lệ trong tay. Ôn Đình Trạm sẽ chờ đến lúc hắn ngang ngược nhất, hung hăng đá hắn rơi từ trên trời xuống. Nói cho cùng quân quyền của Trực Lệ vẫn nằm trong tay Quách Kiến Đình, chỉ cần hắn và Đậu Hình có xích mích, Đậu Hình có gì đáng nể nang?
“Chàng không sợ Nhiếp Khải Hằng không muốn tranh đoạt vũng nước đục này, rời đi trước sao?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ tới điều này.
“Đây cũng là một trong những nguyên nhân ta kêu Sĩ Duệ tỏ thái độ cứng rắn.” Ôn Đình Trạm đưa tay ra nhéo má Dạ Dao Quang.
“Lúc hắn chưa bị bức đến mức mất cả chì lẫn chài, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu. Trừ phi hắn muốn mưu phản, nếu không thì tuyệt không dám ra tay với Sĩ Duệ. Nếu không ra tay với Sĩ Duệ thì hắn cần Nhiếp Khải Hằng ở đây. Nói như thế nào đi nữa Nhiếp Khải Hằng cũng là hoàng thân quốc thích, đệ đệ của thái hậu, có hắn ở đây cũng dễ nói chuyện với Sĩ Duệ hơn.”