Lời của Dạ Dao Quang vừa dứt, Tiêu Sĩ Duệ lập tức ôm bụng, mặt biến sắc, vội vàng chạy về phía rừng tùng. Ngay sau đó hai người Lục Vĩnh Điềm và Văn Du cũng theo, ngay cả Tiêu Quy, Tần Đôn và hai ám vệ cũng không thoát khỏi. Dạ Dao Quang lấy giấy bản từ trong bọc quần áo ném cho Càn Dương: “Đi đi, mang cho bọn họ đi.”
“Vâng.” Càn Dương khéo léo đón lấy, sau đó đưa cho Liên Sơn.
“Mang cho bọn họ đi.”
Liên Sơn rất nghe lời sư huynh, cầm giấy bản đi men theo hướng đám người Tiêu Sĩ Duệ đi, đưa cho mỗi người một xấp giấy. Mấy người bị tiêu chảy đến nỗi mất nước trầm trọng, cảm giác này Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh từng trải qua rồi. Vệ Truất cũng gia nhập đại quân thải độc lần này, nửa canh giờ sau mấy người bọn họ mới dìu nhau về, bước chân bất lực, ngã xuống trước mặt Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang đi lấy nước suối về rồi kêu Càn Dương và Liên Sơn lần lượt rót nước cho mọi người.
Chạy qua chạy lại một hồi, sắc trời đã tối hẳn, vậy mà ông già kia vẫn chưa đi, vẫn ngồi trên cây như cũ. Dạ Dao Quang thấy bộ dạng không có chút sức lực nào của mọi người liền kêu bọn họ đi nghỉ ngơi.
“Ông già, ông ăn cháo của ta, ta muốn hỏi ông chút chuyện.” Dạ Dao Quang ngồi xuống dốc đất bên dưới cây ông ta ngồi, thuận tay ngắt một cành cỏ đuôi chó, cuốn quanh ngón tay.
“Tại sao núi Côn Lôn lại có nhiều người tu tiên đến vậy?”
“Ơ, quan hệ giữa con nhóc nhà ngươi và Qua gia cũng không tầm thường, vậy mà ngươi lại không biết đã xảy ra chuyện gì ư?” Ông ta ngồi trên cây kinh ngạc thò đầu ra khỏi tán lá.
“Mặc dù ta có tu luyện nhưng đâu phải là người cõi tiên.” Dạ Dao Quang cúi đầu, miệt mài bện cành cỏ đuôi chó trên tay.
“Ta và Vô Âm là tri kỷ nhưng đã không gặp nhau bốn tháng rồi.”
“Thì ra là vậy.” Ông ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Những người này ư, đều là đến vì đá Nữ Oa.”
“Cái gì?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên đứng lên, lùi lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn ông lão ở trên cây.
“Ông nói bọn họ vì cái gì mà đến đây cơ?”
“Đá Nữ Oa.” Ông ta trả lời, sau đó quan sát Dạ Dao Quang một hồi.
“Ôi, con nhóc nhà ngươi cũng muốn lấy đá Nữ Oa ư.”
Đá Nữ Oa chính là đá thần ngũ sắc mà Dạ Dao Quang hay nói, mục đích đến lần này chính là vì nó.
“Vậy thì không được rồi.” Ông ta lắc đầu.
“Lúc này các đại môn phái đều có người đến, người có tu vi Nguyên Anh ít cũng có mười người, mỗi môn phái có ít nhất một đạo quân, ngươi muốn giành được là điều không thể.”
Giữa những người tu luyện có sự phân chia đẳng cấp rất rõ rệt: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Phân Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Người không cùng đẳng cấp có cách gọi khác nhau. Trước Kết Đan gọi là đạo sĩ, Kết Đan và Nguyên Anh được gọi là đạo trưởng, Hóa Thần và Luyện Hư gọi là đạo quân, Phân Thần và Hợp Thể gọi là đạo tôn, Đại Thừa gọi là chân nhân, Độ Kiếp gọi là chân quân, Độ Kiếp thành công là thành tiên, thành thần.
Dạ Dao Quang từng nghe Mạch Khâm đề cập tới, thời đại này có cửu tông thập môn, cũng chính là mười chín môn phái, chỉ Nguyên Anh thôi cũng trên hai mươi người. Cô tin chắc rằng các đại môn phái tuyệt đối sẽ không chỉ phái một Nguyên Anh đến đây, nếu như còn có đạo tôn Phân Thần hoặc Hợp Thể dẫn theo một đạo quân...
Ở trước thế lực khổng lồ như vậy, cô chính là một con kiến nhỏ, sao đá Nữ Oa lại chọn đúng lúc này xuất hiện chứ. Đá Nữ Oa hội tụ tinh túy quanh năm suốt tháng của năm loại linh hồn ngũ hành tinh khiết tuyệt đối mới có thể hình thành. Một khối ít cũng mấy nghìn năm, lâu thì trên vạn năm...
Bỏ lỡ lần này, Dạ Khai Dương sẽ không đợi nổi đá Nữ Oa nữa mất, chỉ có thể chờ đến khi tu vi của cô cao hơn thôi.
“Đá Nữ Oa tuy quý nhưng làm gì đến mức phải huy động nhiều người như vậy?” Dạ Dao Quang khó hiểu.
Mặc dù đá Nữ Oa hội tụ linh hồn ngũ hành mới
thành được nhưng nếu chỉ vì nguyên nhân thì thật vô bổ. Nếu chưa thăng thiên thì cũng đâu dùng được linh hồn ngũ hành, cho dù là chân quân độ kiếp cũng chỉ dùng được khí ngũ hành. Có điều cô từng nghe nói, nếu thăng thiên thành công mà có được một khối đá Nữ Oa trong tay, nó là vật quý để củng cố tu vi nên người dùng được rất ít. Ngoại trừ những người thăng thiên ra, cũng chỉ có Dạ Dao Quang xa xỉ đến mức đem nó đi phục hồi chân thân cho người chết, nếu không cho dù đoạt được rồi thì nó cũng chỉ là vật trang trí đẹp mắt thôi. Đá Nữ Oa sẽ không lộ khí ra ngoài, cũng chẳng ban phước cho người khác.
“Con nhóc nhà ngươi cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của đá Nữ Oa.” Ông ta nói:
“Đẹp lắm, thân già này cũng muốn có một khối đặt ở trong phòng dùng làm ánh nến.”
Dạ Dao Quang bất nhã liếc một cái: “Ta không tin người của cửu tông thập môn ai cũng vô vị như ông.”
“Đúng vậy, bọn họ rảnh quá không có việc gì nên mới phải kiếm việc để làm.” Ông ta nghiêm túc gật đầu nói.
Dạ Dao Quang: “...”
Không còn cách nào để nói chuyện tiếp, tư duy không cùng một tần sóng, Dạ Dao Quang lẳng lặng đứng dậy, định rời đi.
“Ôi... con nhóc nhà ngươi đừng đi, lâu lắm rồi không có ai nói chuyện phiếm với ta, chúng ta trò chuyện tiếp đi.” Ông ta nhún người lao xuống, chắn trước mặt Dạ Dao Quang.
“Nói chuyện không ăn ý nửa câu cũng thấy nhiều.” Dạ Dao Quang nhướng mày thốt ra một câu rồi vòng qua ông ta.
Ông ta lộn nhào một cái, chắn trước mặt Dạ Dao Quang: “Ha ha, không ăn ý? Chỗ nào không ăn ý chứ, con nhóc này, ngươi không moi được gì liền qua cầu rút ván, cũng không thèm thương xót ông già như ta phải bơ vơ một mình…”
“Được rồi, được rồi, ta không đi nữa, được chưa.” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn ông ta, lại ngồi xuống dốc.
“Vậy mới đúng.” Ông ta vui vẻ ngồi xuống cạnh Dạ Dao Quang.
“Con nhóc, đá Nữ Oa cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là một khối đá vụn mà thôi. Chi bằng con nhóc nhà ngươi theo thân già này xông vào địa cung, không chừng chúng ta còn kiếm được nhiều bảo bối ý chứ.”
“Địa cung?” Dạ Dao Quang nhìn về ông ta.
“Đúng vậy địa cung, nghe nói là địa cung trước khi thăng thiên của Vương Mẫu.” Ông ta dụ dỗ:
“Vương Mẫu đó, Vương Mẫu đứng đầu các tiên nữ đó.”
Dạ Dao Quang liếc mắt, tiếp tục cúi đầu bện vật trong tay.
Người tu luyện chẳng hề tin vào mấy loại lời nói vô căn cứ kiểu như Ngọc Hoàng đại đế, Tây Vương Mẫu, bởi vì sự tồn tại của họ và nhiều chuyện khác không hề hợp lí. Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết có lẽ là có thật. Có lần chủ đề này khiến giới học thuật tranh luận không ngừng, các nhà sử học đã kết hợp những ghi chép trên nhiều phương diện cho ra đáp án là có. Tây Vương Mẫu sống tại Dao Trì trong núi Côn Lôn, có lẽ là thủ lĩnh của bộ lạc không mấy người biết ở gần đây. Nhưng Dạ Dao Quang tin rằng đó là nữ tộc trưởng của gia tộc tu tiên thần bí nào đó.
Có điều nếu đã là hậu bối, địa cung được để lại bởi vị nữ tộc trưởng đã thăng thiên thành công này rất đáng để những người tu luyện lui tới, không phải vì báu vật được bà để lại mà vì kinh nghiệm thăng thiên thành công quý báu của bà. Mỗi một người tu luyện đều mong có thể thăng thiên thành tiên. Mặc dù không chắc là có nhưng nơi tu luyện của bà chắc chắn có thứ gì đó khác với nơi khác.
“Địa cung!” Ánh mắt Dạ Dao Quang bỗng nhiên sáng ngời.
“Ông đừng nói với ta là đá Nữ Oa cũng ở địa cung nhá!”