“Dao Dao ngốc, nàng cho rằng mục đích của Hư Cốc chân quân chỉ là thu nhận nàng làm con gái nuôi thôi sao?” Ôn Đình Trạm nhịn cười hỏi.
“Không phải”. Cho dù đối phương là chân quân Độ Kiếp kỳ, nhưng Dạ Dao Quang cũng có thể cảm nhận được ông ấy thực sự thích cô, còn sự thích thú này bắt nguồn từ đâu thì Dạ Dao Quang lại không nói được. Có vài người trời sinh đã hợp tính nhau, hơn nữa cô cũng phát hiện ra rằng tính cách của cô và Hư Cốc chân quân cũng hơi giống nhau.
“Vậy nàng có vui không?” Ôn Đình Trạm lại hỏi.
Dạ Dao Quang không chút do dự gật đầu, cô rất vui, không phải vì cô ôm được một cái trụ vững chắc mà là vì ông ấy rất thú vị, cô cũng không biết tại sao lại thích ông ấy.
“Nếu đã như vậy thì hà tất phải đi so đo tính toán những thứ khác chứ!” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang rồi vuốt nhẹ tay cô.
“Dao Dao à, trên đời này có rất nhiều chuyện, nhân duyên giữa người với người cũng không thể còn mãi. Gặp được rồi lại khiến nàng vui mừng, vậy thì đáng mừng, hà cớ gì còn đi so đo hơn thiệt? Khiến mối nhân duyên này trở nên nặng nề? Nếu nàng thực sự thích Hư Cốc chân quân, nàng thật lòng muốn coi ông ấy là người thân, vậy lẽ nào vì người mình yên mến ở cạnh mình mà mất đi một số thứ lại không đáng giá sao?”
Đúng vậy, người sống trên đời này những thứ có được và mất đi luôn là vô tận, trả giá và nhận lại cũng luôn tuần hoàn, đây mới là đạo lý nhân sinh luôn trường tồn. Có được thì cũng sẽ có mất, có nhận thì không thể không trả được, làm gì có chuyện gì mãi mãi là tốt? Nếu thực lòng muốn nhận người thân, vì người thân của mình mà chịu trả một cái giá dù đắt hơn nữa thì chẳng phải đều là lẽ đương nhiên sao? Không cần tính toán nhiều như vậy.
“Trạm ca, chàng là Hoa Giải Ngữ của muội”. Dạ Dao Quang tiến lên hôn nhẹ má cậu.
“Trong cuộc đời muội nếu không có chàng…”
Vẫn sẽ đi trên con đường của kiếp trước, không có ai đến khuyên bảo cô, không có ai bất chấp tất cả dù cho khó khăn thế nào cũng giúp cô đạt được khát vọng, cô vĩnh viễn là một người ngoại tộc cô độc.
Đến với thế giới này được hơn ba năm nhưng so với cuộc đời gần ba mươi năm ở kiếp trước của cô thì nó lại mang lại cho cô nhiều niềm vui hơn, ở đây người thiếu niên trước mắt này nguyện bằng lòng chiều theo ý cô, là người hiểu cô và trở thành bạn của cô. Khoảng thời gian xa lạ mà ấm áp này khiến cô có cảm giác quen thuộc như được nằm trong lòng mẹ vậy. Có lẽ nơi đây mới chính là nơi thuộc về cô.
“Hoa Giải Ngữ?” Cánh tay dài ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của Dạ Dao Quang, để cô nằm trong lòng, nhìn cô như cười như không.
“Hửm?”
Hoa Giải Ngữ là hình dung người giỏi đoán ý người, là một nữ nhi tài mạo song toàn.
“Khụ khụ, gì đó, muội nói Trạm ca chàng đúng thực là người hiểu người khác, luôn tỉ mỉ chu đáo với muội, trên đời này không thể tìm đâu ra một người đàn ông hoàn mỹ, thông minh, mưu trí, can đảm, anh dũng, quả quyết, khí phách, kiêu ngạo, tài hoa, mưu kế hơn người, tao nhã, phong độ thanh thoát, là cây ngọc đón gió, có tài văn chương, khôi ngô không ai bằng... như chàng”. Để bù đắp sai lầm, Dạ Dao Quang chỉ có thể nói ra hết những từ ngữ đẹp nhất trong đầu để nịnh nọt.
“Ừ! Ta cũng cảm thấy mình đúng là như thế ở trong lòng Dao Dao!” Ôn công tử rất hài lòng hơn nữa cũng nới lỏng tay ôm Dạ Dao Quang ra.
Dạ Dao Quang bĩu môi lẩm bẩm: “Sao lại tự tin đến vậy chứ?”
“Sao? Dao Dao nàng nói gì đó”. Đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
“Trạm ca của muội sao lại tự tin như thế chứ!” Dạ Dao Quang tỏ thái độ nghiêm chỉnh.
Ôn Đình Trạm chỉ cười mà không nói gì, nắm tay Dạ Dao Quang đi về phía trước, cậu sẽ không nói cho cô biết. Cô cho rằng cậu là người mang lại sự ấm áp cho cuộc đời cô, còn cô lại mang đến sự sống cho cuộc đời của cậu.
Hai người tay nắm tay trở về, đúng lúc Lục Vĩnh Điềm đang học bài nửa đêm đi ra cho đầu óc tỉnh táo lại, thấy vậy liền quay ra ôm
cột rồi hét to hắn muốn về nhà, hắn muốn theo đuổi Nghiên nhi.
Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang không thèm đếm xỉa gì đến hắn, sau đó cậu cùng Dạ Dao Quang đi rửa mặt rồi đích thân đưa Dạ Dao Quang về phòng của cô, giúp cô tắt đèn xong mới quay về phòng mình.
Dạ Dao Quang bị một luồng hơi nóng làm tỉnh giấc, đợi đến khi cô mơ mơ màng màng xoay người đứng dậy thì cửa phòng cô bị gõ “rầm rầm”. Càn Dương hét oang oang đầy hưng phấn: “Sư phụ, sư phụ, người mau dậy xem này, ta cũng bước vào Nguyên Anh kỳ rồi!”
Dạ Dao Quang tức giận túm lấy cái gối rồi hung hăng ném thẳng ra phía cửa phòng: “Cút cho ta…”
Sau đó cô lấy chăn làm gối rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Càn Dương bị giật mình, ngồi ở cửa bắt đầu vẽ vòng tròn rồi khóc tu tu, vì sao sư phụ lại tức giận như vậy, hắn chỉ muốn chia sẻ niềm vui với sư phụ đầu tiên mà thôi. Sau đó Càn Dương vì vui quá nên không ngủ được, đành ngồi trước cửa phòng Dạ Dao Quang suy nghĩ sâu xa vấn đề này mãi đến khi trời sáng.
Hôm sau Dạ Dao Quang ngủ dậy, ra mở cửa phòng thì thấy Càn Dương.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Càn Dương vội vàng đứng dậy nhìn Dạ Dao Quang, nói: “Sư phụ, người đừng tức giận, tuy tu vi của ta và người giống nhau nhưng người vẫn là sư phụ của ta, ta vẫn sẽ nghe lời của người!”
Dạ Dao Quang bĩu môi, tên này cho rằng cô thấy không thoải mái vì tu vi của đồ đệ ngang mình nên đêm qua mới nổi nóng với hắn. Trời đất ơi, cô đã tạo ra nghiệt gì mà ông trời lại cho cô một tên đồ đệ như vậy. Dạ Dao Quang không muốn nói chuyện với hắn nên trực tiếp đi đến đài ngắm sao bắt đầu tu luyện.
Đợi đến khi cô tu luyện xong đi xuống, Càn Dương vẫn ở phía dưới chờ cô: “Sư phụ, người không thể làm lơ ta như vậy!”
“Nếu cậu không muốn bị đuổi khỏi sư môn thì câm miệng lại cho ta”. Dạ Dao Quang mặt lạnh nói.
Ô! Quả nhiên sư phụ cảm thấy mất mặt vì tu vi của hắn đột phá, bây giờ còn muốn đuổi hắn ra khỏi sư môn nữa!
Vì vậy Càn Dương liều một lần: “Sư phụ, từ hôm nay trở đi mỗi ngày ta đều sẽ ngủ nướng!”
Dạ Dao Quang nghi ngờ nhìn hắn.
“Đợi đến sau khi sư phụ đột phá Hóa Thần kỳ thì đến lúc đó ta sẽ bắt đầu tu luyện lại”. Càn Dương tỏ ra là một đồ đệ tốt nhất trên thế gian nên người mau khen ta đi.
Dạ Dao Quang: “...”
Hơ, có thể ăn vì sư phụ, bây giờ còn ngủ nướng vì sư phụ, hy sinh rất lớn đó. Dạ Dao Quang thực sự quá cảm động rồi, cảm động đến mức muốn bóp chết hắn, từ trước đến nay hắn vẫn luôn là một người lười nhác chỉ biết ăn với ngủ!
“Cửa ở bên kia!” Dạ Dao Quang đi về viện rồi chỉ vào cửa chính của viện, nhìn Càn Dương đang không hiểu gì, cười nói:
“Cút cho ta”.
“Sư phụ...”
“Cậu có hai sự lựa chọn: Cậu tự cút hay để ta đá cậu cút!” Dạ Dao Quang không đợi hắn nói tiếp.
Càn Dương nhìn sắc mặt vô cùng tệ của Dạ Dao Quang, hắn là đồ đệ tốt nhất thế gian, hắn phải khiến sư phụ vui vẻ, thế là hắn tự mình co người lại thành một khối rồi nhằm hướng cổng chính lăn đi.
Dạ Dao Quang: “...”
Mãi đến khi ăn sáng, Dạ Dao Quang cũng không thèm liếc nhìn Càn Dương một cái.
Càn Dương cảm mình quá ấm ức rồi, vì sư phụ mà hắn đã cút rồi, vậy mà sư phụ vẫn không vui.
Đám người Tiêu Sĩ Duệ đã biết nguyên nhân kết quả nên sáng sớm đều kìm nén, nhịn đến mức mặt đều đỏ bừng lên sắp thành nội thương rồi, không dám cười thành tiếng. Ngay cả Tần Đôn bình thường có thể ăn rất nhiều thì nay cũng nhanh chóng gác đũa, sau đó mấy người cũng chạy ra một nơi thật xa rồi cười không ngừng, buồn cười đến mức lăn lộn trên mặt đất.