Quái Phi Thiên Hạ

Chương 524: Thật trùng hợp


trước sau

“Có thứ gì tốt cũng chỉ nghĩ đến nàng ấy thôi sao?” Mạch Khâm hiếm hoi trêu chọc một câu.

Dạ Dao Quang ngây người, trong mắt cô nếu nói đến đoan chính ôn hòa, phong độ nhanh nhẹn thì Mạch Khâm chính là một nhân sĩ vô cùng điển hình. Cô không nghĩ rằng Mạch Khâm lại hỏi một câu như vậy. Cô á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên phản bác thế nào, bởi vì luận ân tình Mạch Khâm còn giúp đỡ cô nhiều hơn cả Qua Vô Âm, thế mà cô…

Dạ Dao Quang nhanh chóng lấy ra một Huyết Phượng Nhãn còn sót lại: “Mạch đại ca, ta chỉ có cái này, huynh nhìn xem có dùng được không?” 

Mạch Khâm vốn chỉ muốn trêu chọc Dạ Dao Quang một chút, thấy cô móc ra thứ gì đó, thực ra cũng không để ý lắm nhưng khi ánh mắt rơi vào lòng bàn tay của cô, sắc mặt không khỏi ngưng lại.

“Đây là Huyết Phượng Nhãn. Thiếu gia, đây là Huyết Phượng Nhãn, thực sự tốt quá rồi.” Mục đồng vẫn theo Mạch Khâm hưng phấn hét ầm lêm. Trước đây Thạch Linh Đảm cũng không khiến hắn thất thố như vậy, hắn còn không đợi Mạch Khâm phản ứng lại đã giơ tay tiếp nhận từ Dạ Dao Quang, sau đó “bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt cô:

“Dạ cô nương, mục đồng ở đây dập đầu cảm tạ cô.” 

“Không cần như vậy, không cần như vậy.” Dạ Dao Quang vội vàng kéo mục đồng kia lên, sau đó cô nghi hoặc nhìn Mạch Khâm:

“Mạch đại ca, ta nhớ là huynh không phải ngũ hành Hỏa, Huyết Phượng Nhãn tại sao lại quan trọng đối với huynh như vậy?”

Phải biết rằng bởi vì ngũ hành Hỏa của Huyết Phượng Nhãn vô cùng tinh thuần, ngoại trừ người tu luyện chỉ tu ngũ hành Hỏa, còn lại cho dù là những người tu hành khác, trong cơ thể có ngũ hành Hỏa nhưng lại có thêm các khí ngũ hành khác cũng không thể sử dụng được, sẽ làm cho khí ngũ hành mất ổn định, kinh mạch do đó đại loạn. Càn Dương là một ngoại lệ, tuy rằng hắn tu luyện ngũ hành Thổ, Mộc nhưng bởi vì hắn có thể chất đặc biệt, khí Thổ Mộc trong cơ thể hắn toàn bộ hóa thành ngũ hành Hỏa. Cũng chính bởi vì thể chất hắn trời sinh thuộc về ngũ hành Hỏa. 

Ánh mắt Mạch Khâm lúc này mới dao động, lấy lại tinh thần, cũng không giấu giếm Dạ Dao Quang:

“Thuở nhỏ trong cơ thể ta có một loại độc cực kỳ khó giải, phụ thân vì việc này đã nghiên cứu vài chục năm rốt cuộc tìm ra được một phương pháp giải. Chỉ có điều dược liệu cần thiết vô cùng khan hiếm, bây giờ phần lớn đã gom đủ, chỉ thiếu năm vị thuốc vô cùng khó tìm, một trong số đó chính là Huyết Phượng Nhãn. Ta vốn không tin thế gian này có Huyết Phượng Nhãn vì trong nhà đã từng phái một vị trưởng bối có ngũ hành Hỏa đã luyện đến Hợp Thể kỳ đi đến Hỏa đảo, cũng không tìm được.”

Ở nơi nham thạch nóng chảy đi qua, sao lại có sinh vật sống được? 

“Không dối Mạch đại ca, trước kia ta cũng chưa từng nhìn thấy, ta cũng cho rằng nó không tồn tại.” Có thể giúp chút gì đó cho Mạch Khâm, Dạ Dao Quang cảm thấy rất vui:

“Nếu Mạch đại ca đã cần dùng đến, vậy cái này đưa cho huynh. Không biết bốn vị thuốc còn lại Mạch đại ca cần đến là gì? Có thể nói cho ta không, nếu ta gặp được, nhất định sẽ dốc lòng giúp đỡ.”

“Được được, Dạ cô nương đúng là vận mệnh tốt không ai bằng.” Lập tức đôi mắt của mục đồng phát sáng. 

“Ba mươi năm trước tông chủ vẫn không tìm thấy dược liệu. Nhưng người đã tìm được cho chúng tôi ba loại trong ba năm gần đây, hiện giờ còn thiếu Kỳ Dị Hoa, Ngũ Hành Thủy, Đọa Tiên Châu và Mộng Yêu Liên.”

Dạ Dao Quang vừa nghe nhất thời bị dọa choáng váng. Bốn vật này quả thực cái sau so với cái trước càng hư vô mờ mịt. Huyết Phượng Nhãn chí ít còn có truyền thuyết, Kỳ Dị Hoa cũng có. Nghe nói nó sinh trưởng trong Âm Dương Điệp, Âm Dương Điệp là một linh vật, Kỳ Dị Hoa chính là hợp chất của nó. Còn Ngũ Hành Thủy, Dạ Dao Quang chỉ có thể trợn to hai mắt không biết làm sao. Theo cô biết nước hẳn là chỉ có khí Thủy, nhiều nhất bởi vì hoàn cảnh địa lý đặc thù, Thổ cũng là linh, Mộc cũng là linh, đồng thời trong Mộc có Kim, có bốn đã là đỉnh cao rồi. Muốn trong nước có ngũ hành Hỏa, Dạ Dao Quang quả thực không thể tin được.

Bỏ qua hai loại này sang một bên, Dạ Dao Quang nhất thời buồn bực: “Đọa Tiên Châu và
Mộng Yêu Liên đều là độc vật.” 

Hơn nữa không phải độc vật bình thường, trong truyền thuyết ngay cả thần tiên cũng có thể bị hạ độc chết bởi hai thứ này. Hai thứ này tuy là chủng loại khác nhau nhưng đều là bảo vật của những kẻ ma tu cường đại. Sở dĩ có những người nguyện ý ma tu là bởi vì ma tu ràng buộc cực ít, tài nguyên có thể lợi dụng được lại rất nhiều, tu ma vô cùng dễ dàng. Những người tu luyện thì ngược lại, nghe thấy Đọa Tiên Châu và Mộng Yêu Liên đã sợ mất mật, thế nhưng đây lại là vật đại ma đầu vô cùng yêu thích. Chỉ có điều ma tu vĩnh viễn sẽ không thành thần thành tiên mà thôi. Nhưng ma đầu cường đại lẽ nào lại sợ tiên?

“Tương sinh tương khắc.” Mạch Khâm chỉ đơn giản giải thích bốn chữ.

Lúc này Ôn Đình Trạm bị Lục Vĩnh Điềm mặt dày bám như dây leo lôi đi giải thích cho hắn mấy vị dược liệu khan hiếm vừa lúc quay lại, nghe được tiếng bước chân, Mạch Khâm và Dạ Dao Quang cùng lúc nhìn sang. 

“Chàng đã về rồi?” Dạ Dao Quang rất tự nhiên lên tiếng.

“Dược liệu gì mà tiểu Lục cố sống cố chết cũng phải kéo chàng đi vậy.”

“Mấy vị dược liệu này cũng không phải loại tầm thường, chỉ có điều ta tìm được một đóa Kỳ Dị Hoa.” Ôn Đình Trạm xòe bàn tay đang giấu ở sau lưng ra, trên tay cậu là một bông hoa cực kỳ xinh đẹp. Hoa này giống như từ tuyết xếp thành, càng lên cao càng trong suốt, tựa như một ly rượu đế cao lượn lờ tiên khí, óng ánh trong suốt, ánh sáng lộng lẫy như thủy tinh. Ôn Đình Trạm đưa cho Dạ Dao Quang. 

“Kim Tử nói không có độc, ta liền hái đến đây cho nàng xem một chút.”

“Đẹp quá đi.” Dạ Dao Quang chưa từng thấy bông hoa xinh đẹp như vậy, giơ tay nhận lấy, bên trong tâm hoa là nhụy ngũ sắc. Bông hoa này quả thực đẹp đến không thể nào hình dung nổi.

“Thiếu gia…” Âm thanh kinh ngạc của mục đồng bị Mạch Khâm cắt đứt. 

Thế nhưng Dạ Dao Quang vẫn nghe được, trong lòng cô khẽ động, quay đầu đi tới trước mặt Mạch Khâm: “Mạch đại ca, đây liệu có phải là Kỳ Dị Hoa huynh nói chăng?” 

Không trùng hợp như vậy chứ, Kỳ Dị Hoa cô cũng chỉ nghe nói qua, chưa từng tận mắt thấy, càng không biết bộ dạng dài ngắn thế nào.

“Đúng rồi, Dạ cô nương, đây chính là Kỳ Dị Hoa!” Mục đồng gật đầu không ngừng. 

Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn hoa trong tay một chút. Đây là Ôn Đình Trạm đưa cho cô, cô lại nhìn Mạch Khâm một chút, sau đó đi tới trước mặt Ôn Đình Trạm, thấp giọng ghé vào tai cậu nói nhỏ vài câu. Ôn Đình Trạm cười ôn hòa, gật đầu với cô.

Vì vậy Dạ Dao Quang đưa Kỳ Dị Hoa cho mục đồng: “Nhanh cầm đi, ta không bảo tồn thì nó sẽ héo tàn mất.”

Mục đồng cuống quýt nhận lấy: “Dạ cô nương và Ôn công tử đúng là phúc tinh của thiếu gia nhà chúng tôi, tôi phải đi đưa Kỳ Dị Hoa đến chỗ đại trưởng lão đây.” 

Nói xong, mục đồng liền hành lễ với Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng. Đại trưởng lão trong miệng hắn hẳn là nhị thúc của Mạch Khâm.

“Mạch đại ca tới tìm ta có chuyện gì?” Dạ Dao Quang hỏi.

“Ta tới tìm Doãn Hòa.” Mạch Khâm lại cười nói. 

“À, vậy huynh vào phòng Trạm ca đi, ta còn phải ở đây hộ pháp cho Vô Âm.” Dạ Dao Quang gật đầu, nhường đường vì phòng Ôn Đình Trạm sát vách phòng cô.

Nhìn hai người vào nhà, Dạ Dao Quang nghĩ hẳn là bởi vì bọn họ muốn trao đổi lần cuối cùng cho đại hội luận đạo tối nay, cô dùng thần thức kêu Kim Tử gọi Càn Dương trở về. Kim Tử và Càn Dương khẳng định là ở cùng một chỗ. Quả nhiên rất nhanh đã thấy Càn Dương hấp ta hấp tấp chạy về. Dạ Dao Quang bảo hắn ở trước cửa làm hộ pháp coi chừng cho Qua Vô Âm. Cô lấy tuyết cúc nghìn năm ngâm vào bình trà khiến Càn Dương nhìn mà chảy nước miếng, sau đó bưng vào trong phòng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện