Long mạch, long mạch!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, có người thực sự nuôi long mạch! Hư Cốc chân quân nhìn đến sững sờ, Thiên Cơ chân quân bỗng nhiên đứng lên. Đừng nói là bản thân Vân Lạp, ông ta cũng cảm nhận được long mạch đang sống kia không phải ảo ảnh, nhanh chóng thu tay lại. Hại đến long mạch, ông ta sẽ phải trả giá thê thảm!
Vân Lạp đột nhiên thu tay lại, vốn bị khí của mình làm bị thương, mà lúc này Dạ Dao Quang lại đột nhiên xuất hiện, cô vận toàn lực đánh một chưởng vào lưng Vân Lạp. Lực này của cô đối với Vân Lạp mà nói thì chẳng là gì nhưng Vân Lạp vừa mới bị khí của mình làm bị thương, lại thêm chấn động do long mạch mang tới, sau lại bị Dạ Dao Quang đánh một chưởng. Vết thương thực sự không nặng nhưng lại bị một chưởng của Dạ Dao Quang đánh đến mức phải ra khỏi cuộc chiến.
Dạ Dao Quang xoay người, bắt được la bàn của cô, rơi xuống trước mặt mọi người, hành lễ với Vân Lạp: “Đa tạ Vân Lạp chân nhân.”
Còn chưa lấy lại tinh thần từ sự kích thích của long mạch, tất cả mọi người lại chấn động bởi sự thật Dạ Dao Quang đã thắng Vân Lạp. Nhìn Vân Lạp đứng ngoài cuộc chiến, mọi người cũng không biết nên dùng từ gì để diễn đạt sự kích động trong lòng.
“Ha ha, khuê nữ giỏi.” Người đầu tiên vui vẻ đương nhiên là Hư Cốc.
Dạ Dao Quang quay đầu sang bên cạnh cười với Ôn Đình Trạm, cô đã quên cô có thể mang long mạch ra làm kim bài miễn tử, điều lợi dụng được là bất kỳ người tu luyện nào cũng không nỡ ngọc nát đá tan. Cô cũng không sợ bị lộ chuyện cô có tấm bùa hộ mệnh là long mạch này vì không ai dám làm tổn thương long mạch, cũng không có ai sẽ đến giành long mạch với cô. Ban đầu ở ngoài núi Côn Lôn, người muốn luyện long mạch kia lợi dụng Liên Sơn để làm tổn thương long mạch, khiến oán khí bị thương của long mạch ngưng tụ lại. Sự xuất hiện của cô là vạn bất đắc dĩ, không thể ngồi nhìn long mạch gây độc hại cho khí hậu và sinh linh một phương nên mới luyện hóa long mạch. Một khi long mạch trở thành long oán thì sẽ không được đất trời phù hộ nữa, dù hấp thụ cũng không bị trời phạt.
Có thể thứ Dạ Dao Quang mang đi cũng không phải là long mạch oán hóa, mà là thiên địa chi linh thực sự, ai cũng không dám làm tổn thương, cũng sẽ không có ai tình nguyện trả giá. Cũng vì vậy, thừa dịp này để lộ chuyện cô đang nuôi một long mạch, trừ phi là kẻ không đội trời chung với cô, nhất định phải cùng cô đồng quy vu tận, nếu không sau này ắt sẽ không có ai vô duyên vô cớ gây phiền phức cho cô.
Hơn nữa, hiện tại cô đã có chỗ dựa, tuy thời gian tiếp xúc giữa cô và Hư Cốc không dài nhưng có giao tình của Hư Cốc và duyên sinh quan, nếu cô thật sự có chuyện gì, duyên sinh quan sẽ không bỏ mặc làm ngơ. Chỉ cần cô cẩn thận một chút, không đi trêu chọc những môn phái tu luyện không thể chọc vào này, cuộc sống sẽ rất thoải mái.
“Chuyến đi địa cung, Hư Cốc sư huynh dẫn đầu.” Thiên Cơ chân quân giải quyết dứt khoát.
“Nếu đã là lão già ta dẫn đầu, lão thừa dịp có Thiên Cơ sư đệ ở đây, lập lời thề: Thần phật tám phương ở trên, Hư Cốc ta ở đây lập lời thề, hành trình đến địa cung lần này sẽ dẫn đầu các môn phái, nhất định sẽ đặt tính mạng của chư vị lên hàng đầu, toàn lực hộ tống mọi người chu toàn. Nếu trái lời thề, tất bị trời phạt.” Hư Cốc khó có được sắc mặt nghiêm túc một lần.
Mọi người thấy vậy cũng thề theo, đại ý là sau khi vào địa cung, tất cả mặc cho Hư Cốc chân quân phân phó. Sau khi mỗi người đều thề, Thiên Cơ chân quân để người của các môn phái tự trở về thương lượng với nhau, mỗi môn phái phái một người theo Hư Cốc xuống địa cung.
“Trạm ca, chàng thật sự quá giỏi.” Đợi đến khi bọn họ đều quay về, Dạ Dao Quang không kìm được khen Ôn Đình Trạm ngay trước mặt Hư Cốc.
“Hừ, đầu cơ trục lợi, may mắn mà thôi.” Hư Cốc cũng giống các nhạc phụ khác,
nhìn con rể không vừa mắt, hừ lạnh với Dạ Dao Quang.
"Cái gì đầu cơ trục lợi, cái gì may mắn mà thôi?" Nói Trạm ca nhà cô không tốt, Dạ Dao Quang khó chịu:
“Người sống hơn năm trăm năm, sao không thử được lợi một lần, sao người không tạo một may mắn cho con?”
“Con... con gái bất hiếu.” Hư Cốc tức đến mức dựng râu trừng mắt.
“Hừ.” Dạ Dao Quang “hừ” nhẹ một tiếng.
“Ngay từ đầu Trạm ca để con vừa đấm vừa xoa, giả ngây giả dại, nếu không nắm chắc thì lấy đâu ra cục diện như vậy? Hơn nữa nếu không có Trạm ca hiến kế thì người sẽ là người đầu tiên ra tay ư? Con đoán người sẽ không phải người đầu tiên ra tay đâu, người sẽ giống như suy nghĩ của mọi người, phái Mạch nhị thúc ra tay. Mạch nhị thúc vẫn sẽ thua trong tay Thương Liêm Súc, như vậy bọn họ vẫn sẽ có hai người Đại Thừa kỳ. Với tính cách của Vân Lạp, dù ông ta có vội hay không, cũng nhất định sẽ phái một người Hợp Thể kỳ, người sẽ phái Tô bát trưởng lão đi ứng chiến sao? Người sẽ không làm vậy, người muốn Tô Bát trưởng lão đối phó với Phan Ngao, đến lúc đó chúng ta sẽ thua cả hai cục diện! Sĩ khí giảm đi, Tô Bát trưởng lão chưa chắc đã không bị ảnh hưởng, có thể đánh hòa? Không có người ra trận trước thì con sẽ không có lý do để ra trận, đến lúc đó người đi đâu tìm một người Đại Thừa kỳ để thắng được trận này?”
Hư Cốc bị nghẹn không nói nên lời, tuy ngoài miệng không thừa nhận nhưng không thể không nói tên tiểu tử này đánh một trận tâm lý rất tuyệt. Có ông lên trước, nha đầu có lý do ra sân, nếu Vân Lạp nghênh chiến thắng ông, Vân Lạp sẽ bị mất một người Đại Thừa kỳ, đương nhiên cũng sẽ không cần đến nha đầu ra sân nữa. Nhưng cậu đã đoán chắc Vân Lạp vì thắng cuộc nên sẽ không chủ động nghênh chiến ông ấy, ngay từ lúc Vân Lạp không muốn nghênh chiến, cục diện của bọn họ đã định là tất thắng.
Dạ Dao Quang mang thân phận con gái Hư Cốc ra, Vân Lạp sẽ không ra tay độc ác, cũng không dám làm vậy. Tu vi chênh lệch quá lớn, nếu hắn dùng hai phần lực thì sẽ làm trò hề trước mặt bao người, nếu Vân Lạp chỉ dùng một phần lực, đương nhiên Dạ Dao Quang cũng không địch nổi. Nhưng đêm đó khi dẫn Ôn Đình Trạm đi ngắm sao, Dạ Dao Quang đã từng nói đến Vạn Tượng Tinh Huy trận ở đài ngắm sao, vì vậy có thể mượn ngoại lực. Ít nhất Dạ Dao Quang cũng có thể né được nên mới khiến Vân Lạp tức giận, bất ngờ đánh ra tấm bài cuối cùng - long mạch! Đồng thời nắm được sĩ diện và lòng háo thắng của Vân Lạp nên mới định được sự thắng cuộc hôm nay.
“Hừ, chuẩn bị cho tốt, ngày mai đi địa cung.” Nói không lại, Hư Cốc cũng lười nói, ông xoay người rời đi.
Dạ Dao Quang làm mặt quỷ với bóng lưng của ông.
"Thế nào, kết quả như thế nào?" Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cùng nhau trở lại viện của bọn họ, Qua Vô Âm vừa hay chạy đến, vọt tới trước mặt Dạ Dao Quang vội vàng hỏi kết quả.
“Nhìn sắc mặt hồng hào của chúng ta đi, còn cần phải nói sao?” Càn Dương không có ở đây, có lẽ Qua Vô Âm biết được chuyện hôm nay bọn họ thi đấu từ Càn Dương.
“Hai người chỉ cần ở cùng nhau thì có bao giờ mặt không hồng hào?” Qua Vô Âm chế giễu một câu, sau đó hỏi:
“Hai người đều muốn theo Hư Cốc chân quân đến địa cung?”
“Ừ.” Dạ Dao Quang gật đầu.
"Vô Âm, tỷ hỏi cái này làm gì?"
"Qua cô nương cũng muốn đi địa cung." Ôn Đình Trạm trả lời thay Qua Vô Âm.
Dạ Dao Quang lập tức hiểu ra, Qua Vô Âm muốn đi nhưng không muốn chen vào số người của Qua Vụ hải.