Dạ Dao Quang là người tu luyện có thuộc tính ngũ hành nên cho dù là Hư Cốc chân quân cũng chưa chắc đã nhìn thấu. Cô phát hiện sáu lối đi mơ hồ ẩn chưa khí ngũ hành nhưng cũng chỉ thoáng qua như một chiếc đĩa xoay tròn, phía trên là khí ngũ hành…
Cảm nhận này vô cùng mỏng manh, chỉ sợ ngay cả Hư Cốc cũng chưa chắc đã phát hiện được, mà Dạ Dao Quang lại không để lộ ra bản thân là người tu luyện thuộc tính ngũ hành. Tuy cô và những người trước mắt này đã cùng chung hoạn nạn nhưng dù sao cũng do có lợi ích chung ràng buộc, một khi ràng buộc này bị chặt đứt thì bọn họ sẽ trở thành người dưng, thậm chí là kẻ địch.
Vì vậy cô nói với Hư Cốc: “Lão đầu, chúng ta đi đường này.”
Dạ Dao Quang nhận ra chỗ này có khí ngũ hành lan tỏa khắp các lối đi.
Mặc dù Hư Cốc không phát hiện ra biến hóa nhỏ này nhưng nhiều năm kinh nghiệm nên ông cũng đã chọn được hai lối đi, một là lối Dạ Dao Quang chỉ vì bản thân ông là người tu luyện nên bị khí ngũ hành ảnh hưởng, một lối khác lại có ma lực khiến ông không tự kìm chế được muốn đi vào.
Loại ma lực này rất khó cự tuyệt, nếu không thì những người này cũng không tranh chấp lâu như vậy, ngay cả ông là người tu luyện cũng khó kìm chế được, huống chi những người có tu vi thấp hơn ông.
Nhưng Hư Cốc lại tin tưởng Dạ Dao Quang hơn, bởi vì ông và Thiên Cơ sư đệ bất chấp hao tổn tu vi và tuổi thọ cũng muốn nhìn trộm thiên cơ, đã nhìn ra được Dạ Dao Quang chính là người hữu duyên với địa cung. Lý trí và tình cảm vô cùng khó chọn, suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng Hư Cốc cũng gật đầu với Dạ Dao Quang.
Cũng bởi vì sự phân vân này của Hư Cốc nên đám người kia nhận được tin tức sai lầm, nhất là Vân Lạp vì ông ta định lựa chọn lối đi mà Hư Cốc dừng lại lâu nhất. Ông thấy rất rõ ràng Hư Cốc đã suýt chút nữa đi vào lối đi kia, đó giống như cảm giác kìm lòng không được. Ông ta còn lo lắng nếu Hư Cốc thật sự tiến vào lối đi đó, ông ta không muốn phát sinh tranh chấp với bọn họ.
Thấy Hư Cốc từ bỏ con đường kia, ông ta không khỏi buông lỏng một hơi: “Chân quân, Vân Lạp tin tưởng lựa chọn của chính mình!”
Không có Hư Cốc chân quân, Vân Lạp cũng không cần e dè nữa, cho dù người khác đi cùng đường với ông cũng không có gan tranh đoạt.
“Ngươi muốn một mình hành động cũng được, nhưng nơi này họa phúc khó đoán, tất cả hậu quả đều phải do chính mình gánh chịu.” Hư Cốc dặn dò.
“Vân Lạp thề, lần này bất kể họa phúc như thế nào cũng không liên quan đến người khác.” Vân Lạp vô cùng sảng khoái đáp.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi hơn Hư Cốc, tính cách không đủ trầm ổn, ý chí cũng không đủ mạnh, tuy nhiên ngay cả Hư Cốc cũng suýt nữa không kìm được mà tiến vào đó nên khi Vân Lạp đưa ra lựa chọn này cũng đã nằm trong dự liệu của Dạ Dao Quang.
Hai người này là hai người có tu vi cao nhất, lựa chọn hai lối đi khác biệt khiến người khác càng thêm khó xử. Sau khi thảo luận thì có người lựa chọn Hư Cốc, có người lại lựa chọn đi theo con đường của Vân Lạp…
Mọi người đứng lên, mỗi lối đi đều có thêm mấy người. Người đứng bên cạnh Vân Lạp chính là Vân Phi Ly, hắn dùng đôi mắt thâm trầm quét qua tất cả mọi người, phát hiện một đặc điểm về khí ngũ hành của đám người đằng sau, trong lòng khẽ rung động.
“Đại trưởng lão, chúng ta vẫn nên đi cùng chân quân thì tốt hơn.” Vân Phi Ly cảm thấy hắn vừa nghĩ ra thứ gì đó nhưng lại không nắm được.
Vân Lạp lập tức phản đối Vân Phi Ly, ánh mắt khẽ đảo qua Dạ Dao Quang, trong lòng thầm nhớ lại những
gì Vân Phi Ly đã làm. Ông ta lạnh lùng nói: “Thất công tử phải phân biệt mọi chuyện rõ ràng, đừng chỉ lo tư tình nhi nữ.”
Tuy Vân Phi Ly chính là thiếu chủ của Phiêu Mạc Tiên tông nhưng Vân Lạp lại là đại trưởng lão của Phiêu Mạc Tiên tông, chẳng những có tình cảm vô cùng tốt với tông chủ, thực lực lại mạnh mẽ nên địa vị trong tông môn cũng không kém gì Vân Phi Ly, coi như là anh trai của Vân Phi Ly nên ông ta rất thẳng thắn.
Vốn dĩ Vân Phi Ly không nghĩ như vậy nhưng nghe thấy thế lập tức biến sắc, hắn liếc mắt nhìn Dạ Dao Quang theo bản năng khiến lòng Dạ Dao Quang khẽ run lên. Cô cảm giác như hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn cố gắng tỏ ra thản nhiên như nghe không hiểu ý của bọn họ.
“Đại trưởng lão, Phi Ly không có ý này…” Người thông minh như Vân Phi Ly tất nhiên biết đi theo Hư Cốc sẽ có lợi ích, nhưng nếu thế thì cũng coi như tát vào mặt Vân Lạp, đạp uy nghiêm của Phiêu Mạc Tiên tông dưới chân. Nhưng hắn lại không thể nói ra lý do để thuyết phục Vân Lạp vì hắn biết không thể bại lộ chuyện Dạ Dao Quang là người tu luyện cả năm loại thuộc tính trong ngũ hành…
Nếu không bại lộ năng lực của Dạ Dao Quang thì sẽ không có cách chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng, dù sao rất nhiều người trong bọn họ đều không tu luyện cùng một loại thuộc tính nhưng đã lựa chọn lối đi rồi thì Vân Lạp nhất định sẽ kiên trì.
“Thất công tử, người lo lắng cho Dạ cô nương thì có thể đi cùng một đường với Dạ cô nương.” Lúc này Vân Dậu mở miệng.
Lập tức mọi người đều như bừng tỉnh, chẳng trách lúc ở trong đường hầm kia…
Vân Dậu cũng không còn biện pháp nào vì giờ phút này Vân Phi Ly không ủng hộ Vân Dậu đã khiến Vân Lạp nổi nóng, lại khiến đám người đi theo bọn họ bắt đầu dao động. Những người này không có khả năng cướp đoạt đá Nữ Oa cùng bọn họ nhưng trong con đường kia nhất định có chút nguy hiểm, nhiều người nhiều lực lượng nên giờ phút này không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Vân Phi Ly lập tức lúng túng, không biết giải thích như thế nào.
Ngược lại Dạ Dao Quang âm thầm nắm chặt tay Ôn Đình Trạm, đứng ra nói với Vân Lạp: “Vân Lạp chân nhân, ta nghĩ trong lòng ông hiểu rõ một số chuyện, ta cũng không biết vì sao ông lại bắt buộc phải có đá Nữ Oa nhưng cũng xin thứ cho ta nói thẳng, đá Nữ Oa này ta tuyệt đối không nhượng bộ nên chúng ta đều phải dựa vào bản lĩnh của mình. Ta thiếu Vân Phi Ly công tử một nhân tình nên nếu không ngại thì xin mời đi cùng một đường với chúng ta.”
Vân Phi Ly đã từng giúp cô ở con sông phía bắc, biết rõ cô là người tu luyện khí ngũ hành nên cô cũng đại khái đoán ra vì sao Vân Phi Ly muốn đi cùng một đường với cô. Điều này cũng coi như là có lòng, chỉ vì hắn đã hứa không thể tiết lộ bí mật của cô nên mới rơi vào tình thế khó xử như vậy. Cũng bởi vì nguyên nhân này nên Dạ Dao Quang mới đứng ra nói vài câu với Vân Lạp.