“Làm một công việc mà có lòng đam mê nó mới có thể nắm giữ được tinh hoa của nó, vậy ta đành phải làm phiền Thương tông chủ một lần rồi.” Dạ Dao Quang hỏi ngược lại:
“Không biết hoàng thiết dùng để rèn binh khí gì thì tốt?”
Dạ Dao Quang biết hoàng thiết là một thứ tốt để rèn luyện binh khí nhưng lại không am hiểu về nghề này, vậy nên muốn nghe ý kiến chuyên nghiệp.
“Dạ cô nương có hoàng thiết?” Thương Liêm Súc và Thương Quân Nguyệt không khỏi nhìn nhau cười. Thương Liêm Súc liền hỏi:
“Hoàng thiết của Dạ cô nương to thế nào?”
“To ước chừng như này, có năm cái.” Dạ Dao Quang khoa tay múa chân.
Thương Liêm Súc kinh ngạc, Thương Quân Nguyệt phì cười: “Dạ cô nương, xem ra cô tìm đúng người rồi. Nếu hoàng thiết to như cô nói, thế gian này người có thể luyện nó e rằng không đến ba người, mà phụ thân ta vừa hay là một trong số đó.”
“Thật sao?” Ánh mắt Dạ Dao Quang lóe sáng.
“Quân Nguyệt nói không sai.” Qua Vô Âm gật đầu.
“Thật sự quá tốt, Thương tông chủ ông nói xem ta nên rèn luyện vũ khí gì?” Dạ Dao Quang vội vàng hỏi.
“Dạ cô nương dường như không luyện đan.” Thương Liêm Súc nghĩ một lúc:
“Hoàng thiết này có tính dẻo, là vật liệu mà các bậc thầy luyện vũ khí thích nhất vì một khi luyện ra được, muốn dẻo có dẻo, muốn nhọn có nhọn, sự cứng rắn mềm mỏng đều nằm trong tay người luyện vũ khí. Dạ cô nương có hoàng thiết thuộc loại hiếm gặp, nếu luyện thành một lò luyện đan tinh xảo thì quả thật tuyệt vời.”
“Lò luyện đan?” Dạ Dao Quang không dùng nhưng Mạch Khâm lại dùng đến.
“Lò luyện đan cần bao nhiêu hoàng thiết?”
“Cha, người và Dạ cô nương ngồi xuống nói chuyện, nữ nhi đi pha bình trà.” Không đợi Thương Liêm Súc nói, Thương Quân Nguyệt nhìn bọn họ dường như có ý định nói chuyện lâu liền vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống ghế đá trong sân nhỏ bên cạnh, sau đó xoay người rời đi.
Dạ Dao Quang không thể không thừa nhận Thương Quân Nguyệt thực sự là một nữ tử chu đáo cẩn thận, ai cưới được nữ tử như vậy chính là phúc cả đời. Đáng tiếc Mạch đại ca vô tâm với người ta, cũng không biết Mạch đại ca thích nữ tử như thế nào, ngay cả Qua Vô Âm và Thương Quân Nguyệt cũng không lọt vào mắt hắn.
“Nếu dựa theo kích cỡ Dạ cô nương minh họa ra, hai khối hoàng thiết là đủ rồi.” Lò luyện đan không cần quá lớn cũng không thể toàn bộ đều dùng hoàng thiết, có điều là nguyên liệu chính, sau đó Thương Liêm Súc minh họa kích cỡ lò luyện đan thông thường.
“Có thể làm ra một lò luyện đan kích cỡ như vậy, chính là kích cỡ mà người luyện đan muốn hướng đến nhất.”
“Được, Thương tông chủ giúp ta chế tạo một lò luyện đan, không cần mang đến cho ta, luyện xong trực tiếp sai người đem đến Cửu Mạch tông là được.” Dạ Dao Quang gật đầu.
Sau đó bên tai chỉ vang lên âm thanh đụng nhau lanh lảnh của chén trà, mấy người ngẩng đầu nhìn liền thấy Thương Quân Nguyệt bưng khay, trên khay có một chén trà bị đổ, nước chảy đầy khay trà. Đối với ánh mắt của mọi người, Thương Quân Nguyệt cười rất tự nhiên: “Nhất thời dao động, không nhìn bậc cửa dưới chân nên bị vấp ngã. Thất lễ rồi, ta sẽ đi pha bình trà khác.”
Dạ Dao Quang nghĩ muốn tự tát mình một cái vì trong lòng cô thẳng thắn vô tư nên mới trực tiếp nói ra như vậy, lại quên mất tình cảm của Thương Quân Nguyệt đối với Mạch Khâm không giống vậy. Lúc này không chừng nàng ấy cho rằng cô cũng có ý với Mạch Khâm.
Ngược lại Thương Liêm Súc không nghĩ nhiều như vậy mà gật đầu, tiếp tục hỏi: “Dạ cô nương, ngoại trừ thứ này ra còn muốn rèn luyện vật gì khác hay không?”
“Có, có chứ, có thể chế lò luyện đan, vậy có thể chế lư hương không?” Dạ Dao Quang không quên Ôn Đình Trạm:
“Ta còn muốn dùng Thần Ty làm quạt, sau đó dùng hoàng thiết làm nan quạt tạo thành một cây quạt, cuối cùng luyện một cây kiếm dẻo dai không gì sánh bằng.”
Sau khi nói xong, Dạ Dao Quang mới ngượng ngùng, yêu cầu của cô có phải quá nhiều không, vật liệu có phải sẽ không đủ.
Thương Liêm Súc không phải người hờ hững, ông không để ý đến chuyện tình cảm của con gái mình nhưng ông hiểu rõ, thay vì để con gái mình cứ kiên trì như vậy, chi bằng sớm biết
khó mà lui vì Mạch Khâm căn bản không có tình ý với con gái ông.
Cho nên ông lập tức nhìn ra sự lúng túng của Dạ Dao Quang, vì vậy ông cười nói: “Dạ cô nương không cần vội, hoàng thiết của cô có đủ, còn có nhu cầu gì khác không?”
“Không còn nữa.” Dạ Dao Quang xấu hổ nói.
Thương Liêm Súc gật đầu, sau đó trầm tư một lúc mới nói: “Không giấu Dạ cô nương, lão phu cần luyện một thứ, vừa hay cần hoàng thiết. Hoàng thiết của Dạ cô nương luyện bốn thứ kia cũng vẫn còn thừa, tất cả số hoàng thiết Dạ cô nương cho lão phu, còn thừa thì lão phu sẽ dùng, cứ coi như là trả thù lao cho lão phu. Nếu vẫn còn thừa, lão phu lại suy nghĩ xem có thể luyện thành cái gì được nữa, tùy ý luyện cho Dạ cô nương.”
“Thương tông chủ, ông không cần khách khí như vậy, chúng ta cứ theo phép tắc mà...” Dạ Dao Quang cảm thấy Thương Liêm Súc này ân tình quá rồi.
“Ha ha, thế gian này nào có phép tắc gì, lão phu lại không buôn bán. Hoàng thiết bây giờ rất khó kiếm, lão phu cũng không chịu thiệt. Vả lại rèn luyện vũ khí cũng là thú vui mỗi khi rảnh rỗi của lão phu, vì vậy lão phu sẽ không chịu thiệt đâu, Dạ cô nương không cần như vậy.” Thương Liêm Súc giải thích.
“Nếu Thương sư thúc đã nói như vậy, muội cũng đừng ngại ngùng nữa.” Qua Vô Âm trực tiếp khuyên Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút liền hành lễ với Thương Liêm Súc: “Vậy đành mặt dày đa tạ Thương tông chủ.”
“Dạ cô nương không cần khách khí, lão phu muốn lên đường luôn hôm nay, hoàng thiết của Dạ cô nương ở chỗ nào? Có cần lão phu sai người đích thân đến lấy không?” Thương Liêm Súc hoàn toàn nghĩ cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cảm kích nói: “Đang ở duyên sinh quan, ta sẽ quay về sai người mang đến.”
Nói xong với Thương Liêm Súc, Dạ Dao Quang và Qua Vô Âm vội vã chạy về, mặc dù hoàng thiết đối với người thường mà nói cực kỳ nặng nhưng đối với bọn họ không có chút trọng lượng nào. Dạ Dao Quang không yên tâm để ở Thanh Hải, sợ rằng để lộ sẽ mang họa sát thân cho người ở lại nên đã mang theo dọc đường, luôn để Càn Dương khuân vác.
Cô quay về viện liền gọi Càn Dương đến, lúc này Qua Mậu đúng lúc đến tìm Qua Vô Âm, Dạ Dao Quang cùng Càn Dương mang hoàng thiết vào viện của Thương Liêm Súc, sau đó lại cảm ơn thêm lần nữa. Đang định cùng Càn Dương rời đi, vừa mới bước ra sân liền nhìn thấy Thương Quân Nguyệt đợi đã lâu.
“Dạ cô nương, ta có thể nói chuyện riêng với cô một lúc không?” Thương Quân Nguyệt nói.
Dạ Dao Quang liếc mắt về phía Càn Dương rồi gật đầu theo Thương Quân Nguyệt đến một hướng khác, chậm rãi đi lên bậc thềm đá xanh, dọc theo hai bên là hàng cỏ xanh mướt.
Thương Quân Nguyệt cũng không mở miệng nói gì, mặc dù Dạ Dao Quang biết là vì chuyện của Mạch Khâm nhưng cũng không thể chủ động nói. Nếu nói ra thì khác nào nói cô đã nhìn thấu được tâm tư của Thương Quân Nguyệt với Mạch Khâm, điều này sẽ khiến Thương Quân Nguyệt thấy lúng túng.
Hai người rẽ vào một con đường, đi vào bụi hoa bên trong ngôi đình đá. Thương Quân Nguyệt đứng bên đình một lúc lâu mới cố lấy dũng khí, ánh mắt sáng rực nhìn Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương, cô và Khâm ca quen biết thế nào, có thể nói ta nghe không?”
“Mạch đại ca, chúng ta quen nhau ở khách trạm...” Dạ Dao Quang không chút giấu giếm, giữa cô và Mạch Khâm không có chuyện gì không thể nói với người khác.