Ngày hôm sau, lúc Dạ Dao Quang ăn sáng, Qua Vô Âm cũng đã rời đi, duyên sinh quan vốn dĩ náo nhiệt cũng chớp mắt yên ắng trở lại. Mấy người Dạ Dao Quang cũng thu dọn xong hành lý, cô tự mình đi từ biệt Trường Diên đạo tôn. Thật không ngờ Trường Kiến đạo quân lại tự mình tiễn bọn họ, không phải tiễn họ đi xuống núi, mà là tiễn họ rời khỏi núi, đưa bọn họ tiến vào Thanh Hải - địa giới của sơn mạch.
Bọn họ đi ra theo một con đường khác, tiết kiệm được không ít thời gian so với lúc họ đến. Tới lúc đến khách trạm, bọn họ từ biệt Trường Kiến đạo quân. Đám người Dạ Dao Quang và mấy người ở lại tụ họp, nghỉ ngơi một ngày, lại bổ sung một chút đồ trang bị cho hành trình rồi hùng dũng xuất phát. Sau sáu ngày, cũng chính là ngày mười hai tháng mười, họ về tới học viện. Vệ Kinh giúp Dạ Dao Quang đưa Liên Sơn về nhà cũ, những người khác đều về thẳng học viện, thời gian còn lại hai người đều nghỉ ngơi ở học viện.
Sau đó họ tiếp tục bước vào cảnh học hành không được tán gẫu và có rất nhiều quy định. Mấy người Trác Mẫn Nghiên vẫn thường xuyên tới tìm bọn họ, Lục Vĩnh Điềm nắm lấy cơ hội liền ra vẻ vô cùng nịnh bợ. Không biết tại sao mỹ nhân lại không muốn để tâm đến hắn, khiến hắn mỗi ngày đều là buổi sáng phấn chấn, đến buổi chiều ủ rũ khóc tang.
"Tiểu Khu, cậu có thể đồng ý làm Đào Hoa trận cho ta không?" Thật sự là không còn cách nào khác Lục Vĩnh Điềm mới nghĩ tới điều này, hắn lập tức đến cầu cứu trước mặt Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang móc trong ngực ra hai tấm bảng gỗ ném cho Lục Vĩnh Điềm: "Cậu đem một tấm trong đó đưa cho Nghiên nhi."
Lục Vĩnh Điềm lật tới lật lui hai tấm bảng gỗ, cảm giác mặt trên không có gì cả lại nhẹ bẫng. Nếu không phải là Dạ Dao Quang đưa cho, không chừng hắn vứt làm đồ bỏ đi rồi.
"Tiểu Khu, đây là vật gì?" Lục Vĩnh Điềm liếm mặt (1) xin giải thích.
"Đây là ta dùng gỗ hoa đào căn cứ vào bát tự của hai người các cậu bày trận pháp khắc ra bùa hộ thân, cậu cầm một tấm đưa cho Nghiên nhi." Dạ Dao Quang đang dễ tính, giải thích qua một lần:
"Nếu ta vẽ bùa yêu cho cậu, Nghiên nhi thông minh như vậy không chừng sẽ đoán được. Cậu hãy tự mình tạo ra một lý do, vật này còn có thể trừ tà hộ thân."
"Tiểu Khu, cậu thật sự quá tốt." Lục Vĩnh Điềm cảm động đến rơi nước mắt, chỉ thiếu còn chưa ôm lấy bắp chân Dạ Dao Quang.
Ôn Đình Trạm nhìn thấy không chịu nổi, bước lên trước lôi hắn ra ngoài.
"Dao tỷ tỷ, có phải tỷ cho mỗi người một tấm gỗ là đủ để có thể hợp thành nhân duyên?" Tiêu Sĩ Duệ hỏi.
Dạ Dao Quang quay người rồi liếc mắt: "Sĩ Duệ, đệ coi ta là nguyệt lão sao? Đây chẳng qua là một Đào Hoa thuật, đơn giản chỉ là khiến Nghiên nhi nhanh chóng phát hiện mặt tốt của Lục Vĩnh Điềm."
Dạ Dao Quang cũng không phải là thần tiên, sao có thể chỉ dựa vào hai tấm bảng gỗ là tác hợp được một đôi. Đương nhiên do cô đã nhìn ra Lục Vĩnh Điềm và Trác Mẫn Nghiên có tướng phu thê, chỉ có điều chuyện này tiết lộ thiên cơ nên cô nhất định không thể nói.
Không đợi Tiêu Sĩ Duệ hỏi lại, Dạ Dao Quang nhân tiện nói: "Văn tử gần đây thế nào? Sao mấy ngày nay ta thấy tinh thần hắn luôn luôn ngẩn ngơ, bộ dạng không tập trung tư tưởng, hắn gặp chuyện gì vậy?"
Bởi vì trước đây Văn Du bị Quách Viện hút dương khí làm Dạ Dao Quang vô cùng lo lắng, cho nên cô nhìn tướng mặt Văn Du một chút. Cô mới phát hiện hắn gần đây không hề gặp tai họa, cô liền có chút khó hiểu. Xem tướng mạo chắc chắn là không thể nhìn thấu tâm sự của một người, nếu nói tâm sự và bản thân của một con người không liên quan, vậy chi bằng xem một quẻ. Nếu biết Dạ Dao Quang gieo quẻ vì quan tâm tới tâm sự này của Văn Du, chỉ sợ Ôn Đình Trạm ôm hận muốn hạ độc hắn.
"Ta cũng có cảm giác Văn tử gần đây là lạ." Tiêu Sĩ Duệ cũng bối rối:
"Ta đã hỏi hắn đến mấy lần, hắn luôn trả lời ta qua loa lấy lệ."
"Ta cũng hỏi vài lần rồi, Văn tử cũng không nói với ta." Tần Đôn cũng gật đầu liên tục.
"Mềm mỏng không được, mấy người các cậu sao không cứng rắn?" Dạ Dao Quang nheo mắt.
"Đương nhiên là chuyện gia đình của Văn tử." Ôn Đình Trạm trở về tới nơi nói:
"Có liên quan đến cô cô của hắn."
Bởi vì Ôn Đình Trạm nhận được tin tức năm nay dượng của Văn tử khảo sát thành tích đã bị giáng chức.
"Vậy nên Văn cô cô bắt đầu hành động?" Dạ Dao Quang hiếu kỳ, Văn cô cô đã dùng thủ đoạn gì có thể làm cho Văn Du u sầu lo lắng như vậy?
"Không lẽ là ăn miếng trả miếng sao?"
Văn Du hết lần này tới lần khác nhờ tổ phụ khuyên bảo Văn cô cô.
Văn cô cô không nên hủy hoại tất cả, hơn nữa nàng không dễ dàng mới có được thiên chức làm mẹ một lần nữa. Như vậy tiểu thiếp và đứa trẻ của tiểu thiếp đó...
"Không được, mau bắt Văn Du tới hỏi cho rõ ràng." Dạ Dao Quang không thể ngồi yên.
Nếu cô cô của Văn Du dùng thủ đoạn giống như vậy để báo thù đứa trẻ của tiểu thiếp, trong lòng của Dạ Dao Quang có một vướng mắc. Cô vốn dĩ không muốn làm hại người, hơn nữa đứa trẻ kia vô tội.
Dạ Dao Quang chỉ nói một câu như vậy, Ôn Đình Trạm nhanh chóng cho Tiêu Quy lôi Văn Du tới. Từ duyên sinh quan trở về, trong mắt tên đầu gỗ Tiêu Quy này, hình tượng Ôn Đình Trạm dần dần tăng lên, thể hiện rõ cao hơn Tiêu Sĩ Duệ. Cũng may trong lòng Tiêu Sĩ Duệ cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này.
"Các cậu muốn làm gì?" Văn Du nhìn tư thế mấy người rất giống Tam đường hội thẩm (2), không khỏi phòng bị trước.
"Phải là ta hỏi cậu muốn làm gì mới đúng? Cậu cả ngày mất hồn như vậy, muốn sống tốt thì mau nói ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dạ Dao Quang nói xong cũng chẳng đợi đến khi Văn Du mở miệng, cô đánh luôn một đòn phủ đầu:
"Cậu biết thừa ta là người như thế nào, đừng tưởng lừa gạt được ta, cũng đừng mong ta cho qua chuyện."
Văn Du bị chặn họng tới mức nói không ra lời, hắn lập tức rơi vào yên lặng.
"Văn tử, cậu cứ nói đi, giữa chúng ta còn có điều gì phải che giấu nữa? Nếu Dao tỷ tỷ không tôn trọng cậu, tỷ ấy còn cần đích thân hỏi cậu hay sao?" Tiêu Sĩ Duệ thúc giục.
Văn Du suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài một hơi, giọng buồn bực nói: "Là cô cô của ta..."
Quả nhiên là cô cô của Văn Du, mấy người đều dỏng tai nghe, thật không ngờ lại nghe được chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Cô cô của Văn Du chữa khỏi bệnh nhưng vẫn nghe theo cha mẹ không báo thù. Biểu hiện bên ngoài vẫn giống như người chẳng hề biết điều gì, vẫn hòa thuận vui vẻ với chú dượng của Văn Du như cũ. Mãi đến khi nàng có thai, lúc này đây nàng muôn vàn phòng bị. Sau khi xác định chắc chắn mình mang thai, Văn cô cô liền ra tay sắp đặt. Tiểu thiếp ở bên ngoài được chú dượng nuôi mười năm, rất dễ có tay chân. Văn cô cô trực tiếp sắp đặt con trai của tiểu thiếp sinh ra thành con hoang, còn làm cho chú dượng Văn Du bắt gian tại giường. Chú dượng Văn Du tự tay cho tiểu thiếp một kiếm mất mạng tại chỗ. Trải qua chuyện này, chú dượng Văn Du bị đả kích lớn, lúc này Văn cô cô mới lật tẩy toàn bộ chuyện không sạch sẽ cho chú dượng của Văn Du biết. Đứa con kia của chú dượng Văn Du thật ra bị Văn cô cô đưa đi, cũng không hề bị làm hại.
"Bởi vì Văn cô cô mang thai đứa trẻ của người kia nên trong lòng cậu khó chịu?" Dạ Dao Quang lập tức hiểu rõ mấu chốt.
Văn Du không nói lời nào, xem như là thừa nhận.
"Cậu nên vui lên, Văn cô cô như vậy mới chính là đã buông bỏ." Dạ Dao Quang nhẹ giọng nói.
Chỉ có không hận thù mới có thể cho một người xa lạ mượn một viên tinh tử (3). Văn cô cô muốn làm mẹ, nhưng tình cảnh nàng trải qua như vậy trái tim đã sớm chết yểu như tro nguội. Nàng không muốn mở lòng với những người khác, đồng thời cũng không muốn liên lụy một người nữa, không dự định tái giá. Nàng cần dũng khí để sống tiếp nên nàng cần có một đứa bé.
***
(1) Liếm mặt: Ý chỉ hạ mình xun xoe như con chó trung thành.
(2) Tam đường hội thẩm: Đây là các chế độ giám sát của phiên tòa Trung Quốc thời kỳ cổ đại. Từ đời Đường cơ cấu giám sát hình thành chế độ tam viện chặt chẽ, với những vụ án quan trọng, Hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đồng xử, hệ thống này tiếp tục đến đời nhà Minh - Thanh, được gọi là “Tam đường hội thẩm”. Nhà Minh đổi Ngự Sử Đài thành Đô Sát Viện, cùng với Hình Bộ, Đại Lý Tự hợp thành “Tam Pháp Ty”, là cơ quan xét xử tối cao. Tam ti hội thẩm, thường gọi là “Tam đường hội thẩm”.
(3) Tinh tử: Tinh trùng.