Đầu xuân tiết trời se lạnh, gió mát hiu hiu thổi, bên hồ hàng dương liễu nhẹ nhàng lung lay.
Hôm nay Ôn Đình Trạm mặc trường bào xanh nhạt, tóc mái khẽ động quét qua đôi hàng lông mi, đôi mắt sâu thẳm đen tuyền sáng lấp lánh yên lặng nhìn xuống bóng người phản chiếu dưới mặt hồ, khiến đôi mắt của cậu như nhuộm một màu xanh nhạt.
“Đơn công tử, đây là tội khi quân đó.”
“Đúng vậy, tội khi quân.” Đơn Cửu Từ mặt không thay đổi gật đầu.
“Mạc đại nhân có nỗi khổ riêng mới làm vậy, đây là một việc chuyện đáng tiếc.” Ôn Đình Trạm rủ tầm mắt xuống, nhìn cả chép trong hồ.
“Nhiều năm như vậy Mạc đại nhân cũng chưa từng sơ sẩy cương vị công tác, ông ấy lại có công lớn với triều đình, tội không đáng chết.”
“Bệ hạ là một người độ lượng.” Ngụ ý là cho dù Mạc Quang Tổ bị vạch trần, niệm tình ông ta tận tâm tận lực với triều định nhiền năm như vậy, cũng chưa chắc sẽ bị mất đầu.
“Đơn công tử cho rằng Mạc đại nhân có thể may mắn thoát khỏi hoạn nạn?” Khóe môi Ôn Đình Trạm khẽ nhếch, lộ ra má lúm đồng tiền.
Đơn Cửu Từ không nói gì, bọn họ đều là người thông minh, đều biết được Mạc Quang Tổ làm được đến giờ phút này đã cản đường biết bao người, đạp bao nhiêu người xuống. Một khi chuyện này bại lộ, có khi không chỉ một mình hoàng thượng nói cho qua là xong, nếu không trừng phạt nghiêm khắc để răn đe thì không thể ngăn được kẻ khác noi theo.
“Chỉ vì vậy thôi sao?” Đơn Cửu Từ nghiêng đầu nhìn, đôi mắt hồ ly chăm chú nhìn Ôn Đình Trạm.
“Chỉ vì vậy thôi.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Ha ha.” Đơn Cửu Từ bỗng nhiên cười nhạt một hồi.
“Ôn công tử, ta có nên nói cậu lòng dạ đàn bà không.”
“Có thể.” Ôn Đình Trạm thản nhiên đáp lại:
“Đơn công tử, ta thật sự là lòng dạ đàn bà sao?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Đôi mắt Đơn Cửu Từ híp lại.
“Nếu là vậy thì có lẽ lúc này Đơn công tử không còn đứng ở chỗ này được nữa rồi.” Ôn Đình Trạm cũng nhìn lại Đơn Cửu Từ.
“Thế lực của phủ Uy Quốc Công mấy trăm năm không đổ, cậu cũng nói bệ hạ là người độ lượng, chỉ là Mạc đại nhân khó thoát khỏi cái chết. Bệ hạ cùng lắm sẽ nghiêm ngặt hơn với phủ Uy Quốc Công, ta ắt có thể giở trò khiến các phe thế lực công kích phủ Uy Quốc Công, tối đa cũng chỉ làm cho phủ Uy Quốc Công thương gân động cốt, nhưng không thể nhổ tận gốc phủ Uy Quốc Công. Đến lúc đó cục diện sẽ biến thành thế nào đây?”
Ánh mắt Đơn Cửu Từ tỏ vẻ khó lường, lại không nói được lời nào.
“Rơi vào bước đường cùng rồi, Đơn gia đã mất đi vinh quang sẽ hận ta, hận Sĩ Duệ đến tận xương, sẽ mất hết lí trí mà đấu đến cùng với mãnh hổ, cần phải cắn mất một miếng thịt trên người Sĩ Duệ mới có thể làm nguôi mối hận trong lòng.” Ôn Đình Trạm không tị hiềm chút nào nói thẳng:
“Việc này đối với ta và Sĩ Duệ đều không phải là kết quả tốt nhất.”
“Ôn công tử, mặc dù là Chử Chiêm ta cũng chưa từng nói những lời này.” Đơn Cửu Từ thở sâu một hơi, ánh mắt của hắn mang theo đầy sự kính trọng.
“Cậu đó, thông minh khiến người ta sợ.”
Đúng như Ôn Đình Trạm nói, người có tội là Mạc Quang Tổ, là con rể của Đơn gia, không phải là người Đơn gia. Cho dù Ôn Đình Trạm dùng hết trí tuệ của bản thân trước khi ngã xuống gán tội này cho Đơn gia, tội này nặng nhất cũng chỉ có thể làm cho Đơn gia thương cân động cốt, mất đi vinh quang. Đơn gia rơi thẳng từ trên mây xuống dưới bùn, mất đi tôn nghiêm, không còn gì dáng để mất. Thế lực của Đơn gia là con lạc đà có gầy cũng đáng sợ hơn con ngựa lớn, sẽ cắn chết Tiêu Sĩ Duệ và Ôn Đình Trạm không tha, sẽ là một loạt tai ương, dù Ôn Đình Trạm có thông minh hơn nữa cũng chỉ như muối bỏ biển.
Ôn Đình Trạm liệt kê ra tất cả hậu quả rõ ràng. Sự bình tĩnh này không phải ai cũng có. Hắn chính là người ra tay với người của Tiêu Sĩ Duệ trước, đối mặt với việc hắn bị ép từng bước một, dù có thông minh hơn nữa, nếu nắm được
chỗ sơ hở kinh thiên như vậy, không phản kích một cách tàn độc mới không bình thường, bao gồm chính hắn. Nếu Ôn Đình Trạm không liệt kê ra, chính hắn cũng không nghĩ tới mức này, lý trí như vậy thật khiến người tự xưng thông minh như hắn thấy sợ hãi.
“Đa tạ lời khen của Đơn công tử.” Lần này, Ôn Đình Trạm có vẻ rất lạnh nhạt.
Thu hồi ánh mắt, Đơn Cửu Từ nhìn ra cầu đá phía xa trên mặt hồ: “Ôn công tử, mặc dù ân tình này là cậu dựng mưu mà có, tuy Đơn Cửu Từ ta không muốn chịu ân tình này của cậu nhưng ân tình này, Đơn Cửu Từ ta không thể không nhận. Người mà, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, ai lại muốn nghèo rớt mùng tơi? Cho nên nể tình cậu giơ cao đánh khẽ, trong vòng năm năm kể từ hôm nay, ta và Đơn gia sẽ không có ý đồ gì với Vĩnh Thuần Vương.”
Ôn Đình Trạm hơi ngẩn ra, chân thành nói: “Đơn công tử, cậu là một người đáng kính, đáng bội phục.”
Năm năm này, Đơn Cửu Từ không động đến cậu, hai năm sau cậu muốn tham gia thi Hương, đề tên bảng vàng, hai năm tiếp tạo chỗ đứng trong triều đình. Đến lúc đó Đơn Cửu Từ muốn đối phó với cậu càng khó hơn, điểm này cậu hiểu, Đơn Cửu Từ cũng hiểu.
Ân tình này phải báo đáp thật hậu.
Mặc dù Ôn Đình Trạm không sợ Đơn Cửu Từ khiêu chiến, với thân phận và thế lực hiện giờ của Đơn Cửu Từ, Ôn Đình Trạm không thể sánh được. Còn có cục diện hiện tại, nếu Đơn Cửu Từ muốn gây phiền phức cho cậu, khiến cậu không thể phát triển được cũng khá dễ dàng.
“Được Ôn công tử khen một tiếng, Đơn mỗ hết sức vinh hạnh.” Đơn Cửu Từ nghiêng người, chắp tay với Ôn Đình Trạm:
“Ôn công tử, hôm nay từ biệt tại đây, năm năm sau chúng ta lại gặp mặt. Ta đang mong đợi năm năm sau cậu sẽ phát triển đến mức độ nào, sau này ta không thể buông tha cậu, chớ trách Đơn mỗ không từ thủ đoạn.”
Ôn Đình Trạm cũng đáp lễ: “Cậu cũng vậy, ta cũng rất mong chờ năm năm sau được gặp lại Đơn công tử.”
“Ôn công tử, Đơn mỗ có lời khuyên.” Đơn Cửu Từ giương mắt, đôi mắt hồ ly chăm chú:
“Lòng người hiểm ác, thế gian này không phải tất cả mọi người đều như Đơn mỗ, ngông cuồng trên hết, sau này Ôn công tử hành sự chớ lòng dạ đàn bà.”
“Đa tạ lời vàng ngọc của Đơn công tử.” Ôn Đình Trạm thong dong cười:
“Tại hạ có chút năng lực nhìn người, người nào đáng để tại hạ khoan dung, người nào không đáng, tại hạ tự nhìn thấu.”
“Đã vậy thì Đơn mỗ không quấy rầy nữa. Ôn công tử, cáo từ.”
“Đơn công tử, mời.”
Ôn Đình Trạm tự mình tiễn Đơn Cửu Từ ra khỏi đình, không ai nghĩ được rằng hai người mấy phút trước còn giương súng sẵn sàng, giờ khắc này lại có thể ôn hòa nhã nhặn, kề vai đồng hành.
Thấy bọn họ đi tới, Dạ Dao Quang không thể tin nổi. Chuyện của Bình đại gia không cần Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang quan tâm, tất cả đều là Đơn Cửu Từ giải quyết, cuối cùng Bình đại gia và Bình đại phu nhân đều cúi đầu nhận tội, Bình nhị phu nhân cũng tỉnh táo lại. Bình gia bị thương nặng, Bình nhị phu nhân phó thác hơn một nửa gia nghiệp cho Trọng Nghiêu Phàm, từ đó về sau ru rú trong nhà, chuyên tâm ở trong phủ chăm sóc bản thân và mấy người con của vợ chồng Bình đại gia.
“Lùi một bước trời cao biển rộng, đúng là kết cục đẹp nhất.” Dạ Dao Quang không khỏi cong mày.
Cô thoải mái như vậy khiến Ôn Đình Trạm vô cùng thỏa mãn.