Nhưng Dạ Dao Quang lại không ngờ việc dẫn hồn cho Dạ Khai Dương lại gặp khó khăn, hơn nữa khó khăn này lại đến từ Nguyên Ân hòa thượng.
“Ồ! Mặt trời mọc ở hướng tây hay sao mà lại khiến lão hòa thượng đích thân đến cửa nhà ta thế này!” Dạ Dao Quang nghe nói có một vị hòa thượng đến thăm viếng nên đã đích thân ra mở cửa, nhìn thấy Nguyên Ân nên rất kinh ngạc, còn cố ý ngó đầu ra nhìn bầu trời bên ngoài.
“A di đà phật, lão nạp tiện đường đi qua nơi đây, lại nhớ ra nhà tiểu hữu cũng ở đây nên đã đến cửa hóa duyên, không biết tiểu hữu có thể thưởng cho một bát cơm không?” Nguyên Ân vẫn mang nụ cười ôn hòa vô hại mà lại rất từ bi như trước.
Đương nhiên Dạ Dao Quang sẽ nhường đường: “Lão hòa thượng, ta cũng đã ăn không của ông không ít nên hôm nay sẽ đích thân đáp lễ ông chút ít”.
Nói xong Dạ Dao Quang liền mời Nguyên Ân vào nhà rồi bảo Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ đến tiếp đãi, còn mình thì đích thân xuống bếp lấy dầu thực vật làm mấy món ăn đơn giản rồi mang lên trước mặt Nguyên Ân: “Nào lão hòa thượng, thử nếm xem tay nghề của ta thế nào, tuy không bằng ngự trù trong chùa của ông nhưng cũng không đến nỗi là không thể nuốt được”.
“Đa tạ sự tiếp đãi nhiệt tình của tiểu hữu”. Nguyên Ân cũng không khách khí nữa, cầm đũa lên rồi bắt đầu dùng bữa.
Mọi người đều đã ăn cách đó không lâu, mà bây giờ mới sau giờ Ngọ nên vẫn chưa đến giở cơm. Thực ra nếu Nguyên Ân đến muộn thêm chút nữa thì e là Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều đã đi nghỉ trưa rồi.
Đợi Nguyên Ân ăn xong, Dạ Dao Quang gọi đám Nghi Phương lên dọn dẹp một chút, xong xuôi rồi mới hỏi: “Lão hòa thượng, ông vội vàng đến đây là có chuyện gì vậy?”
Nguyên Ân cúi đầu nhìn áo cà sa rất sạch sẽ chỉnh tề của mình: “Sao tiểu hữu biết lão nạp vội vã đến đây?”
“Xì! Giờ này nếu ông vội vã từ Vĩnh An tự tới đây, chắc chắn là để ăn bữa trưa, lẽ nào đường đường là đại sư trụ trì Vĩnh An tự lại cố ý đến đây để ăn chực một bữa cơm hay sao?” Dạ Dao Quang liếc mắt, chẳng qua là cô không muốn động não suy nghĩ mà thôi, chứ nó không thể hiện cô là người không thông minh.
“Mà hòa thượng như ông không ăn mười bữa nửa tháng cũng không thể chết được. Nhìn ông vừa đến đã hóa duyên, chỉ sợ không biết ông từ đâu mà vội vàng đến đây, chắc cũng nán lại trên đường phải hơn nửa tháng rồi, thậm chí đến cả Vĩnh An tự cũng không kịp về mà đã chạy thẳng đến chỗ của ta”. Sau khi phân tích xong, Dạ Dao Quang đưa tay lên sờ cằm, nhìn Nguyên Ân với vẻ mặt rất tò mò:
“Ngược lại ta cảm thấy rất tò mò, không biết ta gặp phải xui xẻo đến mức nào thì mới có thể khiến ông không màng gì cả mà đã vội vã đến đây rồi!”
“Tiểu hữu và Ôn thí chủ càng ngày càng có tướng phu thê rồi!” Nguyên Ân trêu đùa một câu.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm khẽ động, nhìn Dạ Dao Quang đầy dịu dàng.
Nhưng sắc mặt Dạ Dao Quang lại không có chút gì là thẹn thùng cả, ngược lại không kiên nhẫn được nữa nói: “Lão hòa thượng, đừng nói đi xa quá, mau nói xem rốt cuộc là vì chuyện gì mà lại khiến ông phải kinh động rồi ngày đêm gấp rút để đến đây như vậy?”
“Chính xác là có chuyện quan trọng nên mới cố ý đến đây để nhắc nhở tiểu hữu một chút”. Nguyên Ân nghiêm mặt nói:
“Chuyện ngày mai tiểu hữu muốn làm vào giờ Tý là chuyện không thể làm được!”
Sắc mặt Dạ Dao Quang nghiêm lại, chuyện mà cô muốn làm vào giờ Tý ngày mai chính là khôi phục chân thân cho Dạ Khai Dương. Chuyện này đến cả Ôn Đình Trạm cô còn chưa kịp nói, vậy mà lão hòa thượng đã biết rồi.
“Tại sao lại không thể?” Dạ Dao Quang đã tính kỹ càng mọi thứ, tất cả đều không có bất kỳ sơ suất nào.
“Giờ Tý ngày mai, bát tự của đứa bé sẽ tương khắc với Ôn thí chủ!” Nguyên Ân cũng không vòng vo nữa.
“Không thể nào như vậy được!” Dạ Dao Quang kiên quyết phủ định. Bát tự ngày sinh của Ôn Đình Trạm cô luôn nhớ rõ trong lòng, lúc cô xếp bát tự cho Dạ Khai Dương thì điều đầu tiên cô nghĩ tới là bát tự ngày sinh của Ôn Đình Trạm, sau đó mới đến của mình. Giữa hai người hoàn toàn không có bất kỳ hình khắc nào, ngay đến cả những nguyên nhân khác như phương vị cô cũng đã tính kỹ càng cả rồi.
“A di đà phật, những lời nên nói thì lão nạp đều đã nói hết cả rồi!” Nguyên Ân không muốn nói thêm gì nữa.
Dạ Dao Quang mở miệng nhưng lại không nói gì. Nguyên Ân cũng là người tu hành, tuy người xuất gia lục căn phải thanh tịnh
và phải luôn hành thiện tích đức, đối với những chuyện tiết lộ thiên cơ như vậy cũng không nghiêm khắc bằng bọn họ nhưng nếu bản thân không muốn thì cũng không nên đẩy lên người người khác, vì thế Dạ Dao Quang cũng không tiện hỏi tiếp.
Đặc biệt là Nguyên Ân lại vội vàng đến đây như vậy khiến cô vô cùng cảm động. Nguyên Ân nói đến mức này đã là hiếm có rồi, tuy trong lòng cô rất nghi ngờ nhưng lại chỉ có thể đè nén xuống mà thôi.
“Được! Ngày mai ta sẽ không làm pháp nữa!”
Cô tin Nguyên Ân tuyệt đối sẽ không lừa cô, nếu không có hình khắc thì Nguyên Ân cũng sẽ không phải gấp gáp như vậy. Ôn Đình Trạm đối với Nguyên Ân là một sự tồn tại không bình thường, nếu không có cô thì Ôn Đình Trạm sẽ là đệ tử đích truyền của Nguyên Ân nên Nguyên Ân sẽ rất lo lắng cho Ôn Đình Trạm.
Nếu đã quyết định đổi ngày khác, Dạ Dao Quang lập tức giơ tay lên bấm tính chọn một ngày khác, nhưng ngày đó cũng là một ngày tứ vượng. Cô ngẩng đầu lên hỏi Nguyên Ân: “Nếu đổi là ngày hai mươi chín tháng mười thì sao?”
Giờ Dậu, ngày Quý Mão, tháng Canh Tý, năm Bính Ngọ.
“Được!” Nguyên Ân gật đầu.
Vốn dĩ trong lòng Dạ Dao Quang tràn đầy kỳ vọng nhưng vì có việc này xen vào nên tâm tình lập tức rơi xuống đáy vực. Cô không thể hiện ra ngoài, vẫn cười cười nói nói với Nguyên Ân như thường. Nguyên Ân cũng không ở lại đây lâu mà chỉ ngồi lại khoảng nửa canh giờ, đến cả bữa tối cũng không ăn mà đã ra về. Xem ra ông vẫn còn chuyện rất quan trọng khác cần phải làm.
Đợi Nguyên Ân đi rồi, nỗi buồn của Dạ Dao Quang không thể che giấu được nữa, có vẻ như vẫn ngổn ngang trăm mối trong lòng, đến cả Tiêu Sĩ Duệ và Lục Vĩnh Điềm cũng đều cảm nhận được. Vì thế sau khi ăn cơm xong, bọn họ đành tự động tạo không gian riêng cho Ôn Đình Trạm, để cậu đi khuyên bảo Dạ Dao Quang.
“Trong lòng đang buồn phiền vì chuyện gì sao?” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang cùng ngồi trên xích đu, chân nhẹ nhàng đẩy, hai tay nắm chặt dây thừng ở hai bên rồi nghiêng đầu nhìn cô.
“Chàng”. Dạ Dao Quang quay đầu, mặt buồn bã nhìn Ôn Đình Trạm.
Bát tự ngày sinh của Ôn Đình Trạm chắc chắn là không nhầm được, nếu không trước đây cô xuyên không đến đây cũng sẽ không bị hao tổn nguyên khí. Bát tự của Ôn Đình Trạm tuy là phú quý, nhưng cũng không thể nói là cực quý. Mặc dù cô không tu luyện nhưng cũng không đến mức khiến cô phải nôn ra máu, bởi vì cô trở thành Dạ Dao Quang và phải thành thân với Ôn Đình Trạm nên nó mới trở nên như vậy. Nếu bát tự ngày sinh đã không sai, vậy thì bát tự sinh thần của Ôn Đình Trạm với bát tự ngày mai của Dạ Khai Dương cũng sẽ không có chỗ nào là hình khắc cả. Nhưng Nguyên Ân vội vàng như vậy, dù vướng víu chuyện quan trọng nhưng đến cả truyền tin cũng sợ có sơ suất, vì thế đã cố ý chạy đến đây một chuyến chính là vì muốn nhắc nhở cô ngày mai không được làm pháp cho Dạ Khai Dương. Điều đó chứng tỏ đây tuyệt đối không phải là chuyện đùa, hơn nữa giữa hai người lại có quá nhiều mâu thuẫn, dù Dạ Dao Quang có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể hiểu nổi.
“Ta lại khiến Dao Dao không vui rồi sao?” Khuôn mặt Ôn Đình Trạm vô tội nhìn Dạ Dao Quang tỏ vẻ vừa ngốc vừa đáng yêu.
Dạ Dao Quang giơ tay lên véo má cậu: “Đừng tưởng tỏ ra đáng yêu thì muội sẽ không giận nha!”
“Vậy thì giả ngốc nha! Ta có chỗ nào khiến Dao Dao không vui vậy?” Ôn Đình Trạm lập tức biến thành dáng vẻ ngốc nghếch.
“Hì hì!” Dạ Dao Quang giơ tay lên vỗ lên vai cậu:
“Được rồi, đừng trêu chọc muội nữa, không phải lỗi của chàng, mà chỉ là muội nghĩ không thông vài chuyện mà thôi”.
“Đừng vội vàng, dù là chuyện gì thì cũng sẽ có cách giải quyết mà thôi, nếu đã không hiểu thì cũng đừng cố gắng nghĩ nữa. Chi bằng cứ để thuận theo tự nhiên, đến lúc phải biết thì tự nhiên sẽ biết thôi”. Lúc này Ôn Đình Trạm đã nghiêm túc trở lại.
“Lúc ở phủ Ứng Thiên, ta đã nói chuyện hai lần với Liễu Cư Yến…”
Ôn Đình Trạm tỉ mỉ kể cho Dạ Dao Quang nghe cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ.