Con ngươi Dạ Dao Quang hơi co lại, đây là lần đầu tiên cô gặp được thứ chỉ từng nghe nhưng chưa từng thấy này. Dù có chuẩn bị trước nhưng vẫn không ngờ nó lại mạnh đến vậy.
Thế mà việc khiến cô càng bất ngờ hơn còn ở phía sau kìa. Khí ngũ hành của cô như đang bị âm khí của cương thi bay cắn nuốt, nó lợi dụng điều đó để hóa âm khí nồng đậm thành sức mạnh của bản thân. Giận dữ và rống lên, thân thể cương cứng của nó run rẩy, bàn chân giẫm mạnh lên mặt đất. Sức mạnh đó trộn lẫn với một mùi hôi khó tả bay ngược về phía Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nín thở, liên tục lùi về phía sau. Nào ngờ, cương thi bay lại không chịu buông trường lăng của Dạ Dao Quang. Thấy sức mạnh đáng sợ trộn lẫn với mùi hôi thối đó đã đến rất gần, không còn cách nào khác, Dạ Dao Quang chỉ có thể vận khí trong tay. Trường lăng Thần Ty đang chuyển động như một cơn sóng, cô xoay cổ tay, một đồng Tường Phù Thông Bảo theo đó mà bay về phía cương thi bay. Gần như đồng thời, cả người cô xoay tròn bay lên, trở tay còn lại, một đồng Tường Phù Thông Bảo khác mang theo khí ngũ hành mạnh mẽ bắn đến cương thi bay.
Đồng Tường Phù Thông Bảo đang bay theo trường lăng đó có rìa mỏng, sắc bén hơn cả mũi kiếm. Tay cầm chặt trường lăng nhúc nhích, cương thi bay dùng âm khí ngăn lại đồng Tường Phù Thông Bảo. Đôi mắt như cá chết đều là tròng trắng, con ngươi chỉ là hai chấm màu đen như côn trùng nhỏ này chợt lóe sáng. Nó lập tức tung trường lăng trong tay lên trời, đồng Tường Phù Thông Bảo trên trường lăng bắn về phía đồng xu còn lại.
Thấy vậy, ánh mắt Dạ Dao Quang chăm chú, cô tung người lên đạp vào một cành cây khô gần đó, mượn lực bay lên. Cũng trong lúc này, đồng Tường Phù Thông Bảo cuối cùng bay ra từ tay cô, bay về phía hai đồng xu kia. Đồng thời, tay cô đã làm một thủ pháp, thủ pháp thay đổi nhanh chóng, khí ngũ hành ở xung quanh ngưng tụ trên không thành một hình vẽ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Cuối cùng, cô cào rách đầu ngón tay, nhanh chóng nhỏ ba giọt máu lên hình vẽ, chắp hai tay lại vận và đẩy khí ngũ hành về phía trước.
“Leng keng!”
Ba đồng xu va vào nhau không chỉ phát ra tiếng kêu lanh lảnh mà còn tỏa ra ba đường sáng màu vàng. Dường như cùng một lúc, lá bùa ngưng tụ từ khí ngũ hành của Dạ Dao Quang đã bay đến từ một hướng khác. Viền lá bùa vô hình đó được ánh vàng xi mạ. Sau khi va nhau, ba đồng Tường Phù Thông Bảo vốn nên văng ra những nơi khác nhau đã nhanh chóng bị lá bùa này tập hợp lại, nhanh như tên lửa bay bến chỗ cương thi bay.
“Grừ!”
Lá bùa đập vào ngực của cương thi bay, phóng lớn lên như một tấm chăn trong suốt lóe ánh vàng rồi quấn chặt nó. Khuôn mặt nó vặn vẹo muốn thoát ra nhưng ba đồng Tường Phù Thông Bảo như một cái khóa khiến lá bùa đang không ngừng thấm vào thân thể dính chặt trên người nó.
Viền lá bùa được đồng Tường Phù Thông Bảo mạ vàng. Tuy chỉ mỏng như sợi tơ vàng nhưng lại rất sắc bén, ghim chặt vào người của cương thi bay, nó bắt đầu chảy máu. Đối với cương thi bay, những dòng máu này chính là pháp lực của nó, khi máu chảy hết thì cương thi bay này sẽ chẳng còn gì đáng sợ.
Dạ Dao Quang thu lại trường lăng Thần Ty của mình, tiếp đất nhẹ nhàng. Cô cũng đã hao tổn hơn một nửa công lực. Tưởng rằng cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút thì lại nghe được tiếng đồng xu va chạm vào nhau. Dạ Dao Quang nhìn lại, cảnh tượng trước mắt cô bây giờ chính là đôi mắt của cương thi bay này đang đổi màu. Mắt nó đổi thành một màu xanh lá quái dị, luồng âm khí ở xung quanh đang bay vọt đến nó. Âm khí ngày càng nhiều, ba đồng Tường Phù Thông Bảo khóa chặt nó bắt đầu rung lắc và như có thể rơi xuống bất
cứ lúc nào.
“Ôi trời ạ, ngươi đến từ nước ngoài hả?” Dạ Dao Quang bắt đầu muốn mắng người rồi.
Chưa từng nghe mắt của cương thi thời cổ đại Trung Quốc có thể thay đổi màu. Nhưng cũng chưa ai từng nhìn thấy cương thi bay thật cả hoặc có lẽ những người từng nhìn thấy đều đã đi chầu diêm vương mất rồi.
Âm khí mạnh mẽ, Dạ Dao Quang phải vận khí ngũ hành bảo vệ bản thân thì mới tạm đứng vững được mà không bị thổi bay. Dạ Dao Quang tung hai tay lên trời, la bàn bay ra chuyển động mạnh mẽ rồi hiện ra một bát quái màu vàng hư ảo. Đầu ngón tay của Dạ Dao Quang tụ khí đẩy la bàn đến đỉnh đầu cương thi bay, những vòng sáng bao chụp nó đã ngăn cản âm khí đang bay xung quanh.
Khi thu cổ tay về, một loạt giấy vàng mã bay ra, cô nặn máu ngón tay đã cào rách lúc nãy. Dưới khí ngũ hành, những giọt máu đỏ tươi hơn bao giờ hết và trông giống như những viên bảo thạch vậy. Giấy vàng mã bay lên trời, Dạ Dao Quang tung người bay đến nơi cao nhất của giấy vàng mã, vừa đọc khẩu quyết vừa dùng máu vẽ lên giấy vàng mã hình ảnh phức tạp, khó hiểu.
Theo những nét vẽ, cả người lùi xuống dần, giấy vàng mã như một con rồng không bị âm khí cản trở uốn lượn bay vòng quanh. Dạ Dao Quang rất chăm chú, tâm không tạp niệm vẽ bùa phép. Cô vừa vẽ được một nửa thì một đồng Tường Phù Thông Bảo bị đẩy bay ra ngoài. Dạ Dao Quang vận khí mang theo giấy vàng mã xoay người tránh khỏi, đồng xu bay vụt qua ghim sâu vào trong đất.
Càng như thế, Dạ Dao Quang càng không dám phân tâm. Ít đi một đồng Tường Phù Thông Bảo thì hai đồng xu còn lại sẽ rung lắc mạnh hơn và dễ đổ hơn, thậm chí ngay cả khí sinh cát của la bàn cũng đang muốn vỡ ra.
Trước đây, Dạ Dao Quang chỉ từng nghe nói cương thi bay trong truyền thuyết đó đáng sợ đến thế nào, lần này cô xem như cảm nhận được một cách sâu sắc rồi. Bây giờ cô cũng đã dùng hết thủ đoạn mình có, nếu không phải do cô có nhiều pháp bảo thì chắc cô đã đi đời từ lâu. Chỉ một cương thi bay thôi vậy mà một người tu luyện ngũ hành Nguyên Anh như cô, sức mạnh tương đương với Hóa Thần kỳ lại không đối phó được. Hơn nữa, nó vừa trở thành cương thi bay không bao lâu, nếu hút thêm một ít máu, tu vi cao hơn một chút nữa thì lúc đó chỉ có đạo tôn Hợp Thể kỳ hay Đại Thừa kỳ mới có thể địch nổi? Thảo nào, bạt trong cương thi bay có thể phá hủy một châu một huyện dễ dàng đến thế. Sợ rằng, phải là chân quân Độ Kiếp kỳ mới làm được.
“Ầm, ầm!”
Khi chỉ còn hai lá bùa nữa thôi, hai đồng Tường Phù Thông Bảo cuối cùng kia đã bị đẩy bay ra ngoài, suýt chút nữa đã thổi tung những tấm giấy vàng mã mà Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành kết dính lại. Dạ Dao Quang nhanh chóng dùng hết khí ngũ hành trong người để giữ giấy vàng mã không bay mất trong làn gió âm mạnh mẽ, đồng thời cô tiếp tục hoàn thành luôn hai lá bùa cuối cùng.
Lúc này, la bàn đang không chịu nổi bắt đầu rung lắc, tốc độ xoay tròn cũng chậm dần. Dạ Dao Quang vừa hoàn thành lá bùa kế cuối thì nghe được một tiếng động cực lớn, la bàn đã bị đẩy bay. Cương thi bay bị thương nặng vẫn rất cuồng bạo, đôi mắt của nó như hai ngọn đèn màu xanh lá có thể bắn ra những tia sáng khiếp sợ.
Hai tay quấn đầy âm khí giết người như một con rồng lớn màu đen. Xung quanh, cây to cao ngút trời bắt đầu nghiêng ngả, có thể biết sức mạnh đó đã đạt đến dường nào! Hai cánh tay bị máu nhuộm đỏ đến hóa đen đang đâm thẳng về phía Dạ Dao Quang!