Một tiếng cười trầm thấp từ ngực truyền ra, Ôn Đình Trạm hơi giơ hai cánh tay lên rồi nhìn bộ quần áo mình đang mặc một chút, sau đó nắm tay Dạ Dao Quang, ánh mắt ôn nhu mà lưu luyến: “Dao Dao, dáng hình ta bây giờ, sau này có lẽ trăm ngàn người đều có thể nhìn thấy. Dù ta có ngàn loại diện mạo nhưng chân thật nhất vĩnh viễn chỉ có một mình nàng mới thấy được.”
“Mấy ngày không gặp, miệng lưỡi chàng càng ngày càng ngọt!” Dạ Dao Quang thừa nhận trong lòng cô rất ngọt ngào, đưa tay nhéo mũi Ôn Đình Trạm.
“Mấy ngày không gặp, nếu không nói ngọt một chút, sao khiến Dao Dao vui vẻ được?” Ôn Đình Trạm khom lưng cúi đầu, tựa trán mình lên trán Dạ Dao Quang,
“Nàng tiến cung như thế nào?”
“Là người của Mật Nhược tộc đưa Mạch đại ca và muội vào cung.” Dạ Dao Quang trả lời:
“Mạch đại ca nói huynh ấy tới Mật Nhược tộc có việc nên sẽ không ở trong vương cung cùng muội.”
Ôn Đình Trạm lại biết Mạch Khâm đặc biệt đến đây vì Dạ Dao Quang, chỉ sợ là cũng lo lắng Hàm Ưu đột nhiên xuất quan trước, vì vậy mới ở Mật Nhược tộc coi chừng. Nếu ngộ nhỡ xảy ra thật, hắn sẽ tìm cách ngăn cản Hàm Ưu: “Mạch đại ca đến là vì phòng bị Hàm Ưu.”
Đây là tâm ý của Mạch Khâm, Ôn Đình Trạm hiểu rõ nhưng không cần thiết phải giấu giếm.
“Ừ, muội cũng đoán thế.” Dạ Dao Quang thản nhiên gật đầu.
“Lúc muội cần nhất, Mạch đại ca luôn là người ra tay tương trợ, đợi qua chuyện này, muội nhất định sẽ dốc hết sức giúp Mạch đại ca tìm vật huynh ấy cần.”
“Được, ta cùng nàng tìm.” Ôn Đình Trạm mỉm cười.
Dạ Dao Quang đang định nói gì đó, liền cảm thấy một cơn giận dữ từ xa đang xông thẳng về phía cô. Dường như là cùng lúc đó, Ôn Đình Trạm cũng cảm giác được. Ánh mắt hai người lạnh lẽo, sau đó tách ra nhìn về hướng cơn tức giận vọt tới, thấy một thiếu nữ mặc chiếc váy tinh xảo màu vàng nhạt, ánh mắt lạnh lẽo đang chạy như bay đến chỗ bọn họ. Thiếu nữ này khuôn mặt đẹp đẽ non nớt, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, phía sau nàng là một đám nội thị và cung tỳ đang đuổi theo. Xem ra là người trong vương thất Lưu Cầu, chắc là một vị quận chúa.
“Ôn Doãn Hòa, hắn là ai, sao huynh có thể thân mật với một nam nhân như vậy!” Nha đầu này bước nhanh lên phía trước, chỉ vào Dạ Dao Quang rồi lớn tiếng chất vấn Ôn Đình Trạm như một người vợ bắt gặp chồng vượt rào.
Dạ Dao Quang bị thái độ của nàng và suy nghĩ của nàng làm cho giận dữ, quên mất ngón tay nàng đang chỉ về phía mình.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm lạnh lẽo che trước mặt Dạ Dao Quang: “Thu tay của người lại.”
Ánh mắt trong veo của nàng kia trừng to, không thể tin nhìn về phía Ôn Đình Trạm: “Huynh nói gì?”
“Trạm ca, chúng ta đi.” Mặc dù tâm trạng của Dạ Dao Quang không thoải mái nhưng đây rốt cuộc vẫn là vương cung Lưu Cầu, người ta là chủ, cô cũng không muốn làm ầm ĩ quá lớn. Vì vậy cô kéo Ôn Đình Trạm vượt qua trước mặt cô gái kiêu căng này.
“Hai người làm càn!”
Cô gái bị xem nhẹ quát một tiếng, trở tay rút roi da đeo bên hông xuống, hung hăng quất một roi về phía Dạ Dao Quang.
Tiếng roi da quất trong không trung vang lên trầm lắng, có thể thấy một roi này dùng lực vô cùng độc ác. Ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lẽo, cô được Ôn Đình Trạm kéo qua một bên không dấu vết. Bước chân của Ôn Đình Trạm hơi chuyển, cả người chắn trước mặt Dạ Dao Quang, một tay vừa nhấc đã dễ dàng bắt được roi da.
Dạ Dao Quang nhìn sang cánh tay mảnh khảnh của Ôn Đình Trạm, dưới ánh nắng trưa, tay cậu giơ cao giữa không trung nắm chặt roi da, các đốt tay dường như phản xạ ánh mặt trời chói mắt. Phía trên là bầu trời xanh thẳm, nhiều đám mây trắng trôi lơ lửng như con người khoan thai bình thản của cậu.
Nhưng đáy mắt đen nhánh của cậu đang tràn ra ý lạnh dày đặc, dường như có thể bắn ra hàn băng. Giọng nói vốn ôn hòa
của cậu trở lên lạnh lẽo như thời tiết cuối thu: “Ta cũng không phải là quân tử không đánh nữ nhân!”
Nói xong, cậu vung ngược bàn tay đang nắm roi da lên, roi kia linh hoạt như rắn bắn ngược trở về. Dạ Dao Quang thấy gương mặt vốn xinh đẹp non nớt của cô gái lập tức sưng đỏ, một vết roi lằn sâu lên da thịt trên gương mặt xinh đẹp, nhìn mà giật mình.
Đoán chừng bởi vì động tác của Ôn Đình Trạm quá nhanh chóng và tàn nhẫn, trên mặt cô gái kia như bị hỏa thiêu, trong nháy mắt không kịp phản ứng lại, ngây ngốc nhìn Ôn Đình Trạm.
“A, đại quận chúa!” Lúc này cung nữ vừa đuổi đến nhìn thấy gương mặt chủ tử mình, không khỏi thét lên một tiếng chói tai.
Đại quận chúa Lưu Cầu mới giật mình, thấy trên mặt đau rát, nàng sợ hãi đưa tay lên mặt. Nhìn thấy vết máu đầy tay, hai mắt nàng vừa đảo, bị dọa đến hôn mê bất tỉnh. Lập tức cung nữ, nội thị đại loạn, sợ hãi la thét, vài người lớn tiếng quát Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang nhưng đều không dám tiến lên, bao gồm cả thị vệ mang theo đao.
Rất nhanh một đội quân nhỏ xông tới, dẫn đầu là một tiểu tướng quân. Hắn nhìn qua Thượng Nhụy té xỉu trong lòng cung nữ, tiến lên trầm giọng chất vấn Ôn Đình Trạm: “Sứ thần thiên triều, chuyện gì đã xảy ra?”
“Bảo vương gia các ngươi tự mình đến hỏi ta.” Sắc mặt Ôn Đình Trạm vẫn bình thản, kéo Dạ Dao Quang đi về phía trước, lúc đi ngang qua tiểu tướng quân kia lại nói:
“Thay ta hỏi vương gia ngươi một câu, hắn có muốn sống không, có muốn làm giả hoá thật không?”
Lời nói còn quanh quẩn bên tai tiểu tướng quân thì Ôn Đình Trạm đã kéo Dạ Dao Quang đi xa. Vị tiểu tướng quân quay đầu lại nhìn vị sứ thần kia vạt áo tung bay đang lôi kéo một thiếu niên tuyệt sắc đi xa, ban đầu hắn đi nghênh đón vị sứ thần trẻ tuổi này, từ lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt đen láy trầm ổn cơ trí ấy, hắn liền có cảm giác sợ hãi không rõ. Bây giờ cảm giác này lại phát ra từ sâu tận xương tuỷ.
“Trạm ca, chàng như thế trước mặt mọi người...” Trở về cung điện, Dạ Dao Quang túm lấy Ôn Đình Trạm. Nghĩ đến hành động vừa rồi của Ôn Đình Trạm, cô kinh hãi không thôi.
“Nơi này là vương cung Lưu Cầu đó.”
Ai biết Ôn Đình Trạm quay lại, hai tay nắm lấy bả vai Dạ Dao Quang, ánh mắt áy náy nhìn cô, giọng nói đè xuống cực thấp truyền đến: “Dao Dao, xin lỗi.”
“Hả?” Dạ Dao Quang ngơ ngẩn trong nháy mắt. Tha thứ cho đầu óc cô có chút theo không kịp nhịp điệu của Ôn Đình Trạm, cô đưa tay sờ trán Ôn Đình Trạm.
“Không nóng, sao lại nói mê sảng rồi?”
Ôn Đình Trạm mím môi không nói, cứ như vậy nhìn cô thật sâu.
Dạ Dao Quang thật sự không chống đỡ được ánh mắt sâu lắng của cậu: “Vậy đang yên đang lành, chàng nói xin lỗi muội làm gì?”
“Vì ta suýt nữa đã để nàng bị thương.” Ôn Đình Trạm yên lặng một lúc mới nói.
“Chàng biết mà, nàng ta căn bản không đả thương được muội.”
“Là lỗi của ta, nếu không vì ta...”
Dạ Dao Quang đưa tay lên cánh môi Ôn Đình Trạm, ngăn cản cậu nói thêm gì nữa. Cô nghĩ cô có chút hiểu tâm trạng không ổn định của Ôn Đình Trạm từ đâu mà có rồi, dở khóc dở cười hỏi: “Vị đại quận chúa kia là do chàng cố tình quyến rũ đến à?”