Trong nhà có thêm Dạ Khai Dương, cả ngày đều tràn ngập tiếng cười nói. Đối với lai lịch của nó, trừ Ấu Ly và anh em Vệ Kinh ngày đó ở lại trong nhà ra thì tất cả người làm trong Ôn gia cùng người dân trong thôn đều tin là như vậy. Dạ Dao Quang cũng không giải thích, để tránh việc bọn họ không thể tiếp nhận được. Mỗi ngày, trong thôn còn có người cố ý đến nhà tặng quà dụ dỗ Dạ Khai Dương.
Trác Mẫn Nghiên vô cùng thích Dạ Khai Dương nhưng bọn họ chỉ ở Ôn gia nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau lại vội vã quay về học viện. Mặc dù Ôn Đình Trạm đã xin nghỉ năm ngày, nhưng sau năm ngày Dạ Dao Quang vẫn sống chết ôm chặt Dạ Khai Dương không buông tay.
“Muội không đến học viện nữa, dù sao muội cũng không tham gia khoa thi, cũng nên trực tiếp ngả bài với sơn trưởng.” Cuối cùng Dạ Dao Quang cũng nhớ lại ý niệm này. Mặc dù cô giả nam trang đến học viện nhưng cũng chưa từng gây ra chuyện gì rắc rối, cho dù có nói rõ ra thì lấy lý do từ hồi bé đã ở chung với Ôn Đình Trạm, cũng sẽ không có ai nói thêm điều gì. Cô không tham gia khoa thi, lại có Chử đế sư tin tưởng tiến cử, đương nhiên cũng sẽ không có lỗi gì.
“Dao Dao.” Giọng nói Ôn Đình Trạm trầm xuống, đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm trở nên mờ mịt.
Ban đầu sống chết muốn theo cậu đến học viện là Dạ Dao Quang, hôm nay sống chết không muốn đi cũng vẫn là Dạ Dao Quang. Lúc trước cô muốn đi là vì thèm muốn sự tươi mới ở học viện, là bởi vì không yên tâm để cậu một mình ở bên ngoài, nhưng hôm nay lại chỉ vì Dạ Khai Dương. Chịu đựng tình cảnh ngày nào Dạ Dao Quang cũng ở cùng Dạ Khai Dương đủ năm ngày, Ôn Đình Trạm đã nhận nại đến mức cao nhất nhưng không nghĩ tới đến lúc phải quay lại học viện, Dạ Dao Quang lại nói như vậy.
Ôn Đình Trạm biết như vậy là cực kỳ nhỏ mọn, cực kỳ trẻ con, cậu thừa nhận trong nháy mắt đó cậu đã vô cùng ức chế. Nhìn cảnh này, Ôn Đình Trạm hoài nghi ngày sau bọn họ có thực sự cần một đứa con máu mủ ruột thịt hay không, nếu người nào Dạ Dao Quang cũng đối xử như vậy, Ôn Đình Trạm có thể đoán được mình nhất định sẽ nổi điên!
“Muội, muội chỉ thuận miệng nói mà thôi.” Dạ Dao Quang cũng biết Ôn Đình Trạm mất hứng, vội vàng buông tay đang nắm cửa ra, đi tới trước mặt Ôn Đình Trạm.
“Để muội ôm Khai Dương một lát nữa, muội bảo đảm sẽ ngoan ngoãn cùng chàng đến học viện.”
Ôn Đình Trạm im lặng, mím môi không nói. Dạ Dao Quang cười với cậu một cái, sau đó chạy lại ôm Dạ Khai Dương đang chơi ở trong sân, hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
“Con trai ngoan, ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời Ấu Ly nhé, mẹ và cha con tiếp tục đi học, hai năm nữa là có thể ở bên con không rời xa rồi.”
“Con nhất định sẽ thật nghe lời, mỗi ngày đều hoàn thành bài vở mà cha đã giao.” Dạ Khai Dương ngoan ngoãn gật đầu, cọ xát vào gương mặt Dạ Dao Quang.
“Con trai của mẹ thật ngoan.” Dạ Dao Quang lại hôn thêm một cái nữa mới chịu buông tay.
“Mẹ sẽ rất nhanh được nghỉ tết.”
Vừa nói, Dạ Dao Quang vừa đi ra ngoài cửa, còn quay đầu dò xét ba lần mới thực sự ngồi lên xe ngựa. Ôn Đình Trạm đã sớm ngồi ở bên trong, trên tay cầm một quyển sách. Cả chặng đường cậu đều cúi đầu đọc sách, mặt không biểu lộ ra cảm xúc gì. Rõ ràng không khác gì lúc trước nhưng Dạ Dao Quang có thể chắc chắn người này đang tức giận.
“Muội sai rồi, chàng đừng tức giận nữa.” Dạ Dao Quang ôm lấy cánh tay Ôn Đình Trạm, hơi lắc lắc, giọng nói cũng hết sức mềm mại.
Ôn Đình Trạm để cho cô phe phẩy, không cự tuyệt cũng chẳng có phản ứng gì.
“Trạm ca, chàng thực sự giận muội sao?” Giọng nói Dạ Dao Quang ấm ức vội hỏi.
Ôn Đình Trạm lật trang sách, vẫn không nói gì.
Dạ Dao Quang nhìn cậu một lúc lâu, thấy cậu vẫn không chịu quan tâm đến mình. Bỗng nhiên cô dùng sức hất tay Ôn Đình Trạm ra, ngồi gần vào một bên cửa sổ, chân cũng co lại trên chỗ ngồi mềm mại, hai tay ôm lấy đầu gối rồi bướng bỉnh hướng mặt vào trong gió, chốc chốc
lại vén rèm xe lên.
Vốn dĩ Ôn Đình Trạm còn định kiên trì thêm một lúc nữa, hơn nữa còn tự nhắc mình không thể mềm lòng, nói với bản thân rằng Dạ Dao Quang không phải là cô gái yếu ớt như vậy. Cô sẽ không thực sự khó chịu, đó chỉ là giả bộ cho cậu nhìn. Thế nhưng bất luận như thế nào cậu cũng không thể nhẫn tâm được, ánh mắt không tự chủ lại nhìn về phía Dạ Dao Quang, càng nhìn lại càng mềm lòng. Cuối cùng cậu thở dài một cái, bỏ sách xuống, cũng không để ý đến mặt mũi, đứng dậy ngồi sau lưng cô.
Dạ Dao Quang còn kiêu ngạo nhích lên một chút. Đã đến mức này, Ôn Đình Trạm cũng không để ý, lại tiếp tục xán tới, Dạ Dao Quang làm bộ di chuyển thêm hai lần, sau đó không cử động nữa. Cảm giác Ôn Đình Trạm lại dính sát ở sau lưng, cô không nhịn được cong khóe môi lên.
Hai cánh tay từ sau lưng đưa tới ôm cô vào lòng, cậu đặt cằm ở đỉnh đầu cô, ngửi mùi hương Đào Yêu thoang thoảng trên người cô: “Nàng luôn khiến ta phải nhượng bộ.”
“Ai mượn chàng nhượng bộ, chàng có thể cứng rắn mà.” Cố gắng đè xuống khóe môi, Dạ Dao Quang mạnh miệng nói.
“Nếu ta kiên cường lại khiến nàng tức giận, ta thà cúi đầu còn hơn. Bị nàng chọc tức, hiểu rõ cảm giác đó nhất vẫn là ta.” Ôn Đình Trạm nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Ninh An Vương muốn biết được trên thế gian này người nào có thể bẻ gãy được sự cứng rắn của ta, nào ngờ ở trước mặt nàng, ta căn bản chẳng có một chút cứng rắn nào. Bởi vì yêu nên lo lắng, bởi vì yêu nên sợ hãi.”
“Câu tiếp theo chính là nếu xa cách người mình yêu, sẽ không lo cũng không sợ.” Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Trạm.
“Người này là nàng, ta không làm được.” Ôn Đình Trạm mở mắt ra, nhìn thẳng vào cô:
“Cho nên, ta sẽ buồn, sẽ lo lắng cũng sẽ ghen tuông.”
“Đó cũng là con trai của chàng, vậy mà chàng chỉ có chút lòng dạ này.” Dạ Dao Quang cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nhưng lại đưa tay nhéo mũi Ôn Đình Trạm.
“Sau này chúng ta còn có máu mủ ruột thịt thật sự, trên thế gian này có người mẹ nào lại không thương con của mình? Người mẹ nào lại vứt bỏ con mình? Muội cũng chỉ làm theo lẽ thường.”
“Ồ, làm theo lẽ thường.” Ôn Đình Trạm trầm tư gật đầu.
Dạ Dao Quang cho rằng cậu đã hiểu, không nghĩ tới tiếp theo Ôn Đình Trạm lại nói những lời cô không muốn nghe.
“Vậy sau này chúng ta sẽ sinh con gái trước, giống như nàng vậy, ta nhất định sẽ nâng niu nó trong lòng bàn tay, coi như minh châu quý giá. Ban ngày sẽ chọc cho nó vui vẻ, lúc trời quang đãng sẽ dẫn nó đi thả diều, ở trong vườn chơi đuổi bắt. Đêm xuống sẽ kể chuyện cổ tích cho nó nghe, dỗ cho nó ngủ ngoan, mùa đông đắp chăn, mùa hè quạt mát. Chờ nó lớn hơn một chút, ta sẽ chỉ bảo cho nó, dạy nó lễ nghĩa, tri thức, nếu nó không thích những thứ đó cũng không sao, ta chỉ cần con gái mình vui vẻ thôi. Nó muốn cưỡi ngựa trên đồng cỏ, chúng ta liền rời nhà đến Thanh Hải, nếu nó muốn du ngoạn ở Ngũ hồ, chúng ta sẽ lấy thuyền làm nhà, nếu nó muốn…”
“Không được!” Vốn dĩ lúc đầu Dạ Dao Quang nghe cũng không thấy có vấn đề gì nhưng không hiểu sao càng nghe lại càng căm tức, nhất là khi những hình ảnh kia hiện lên trong đầu. Thì ra khi cậu có con gái sẽ không cần đến vợ nữa, nửa đời sau cũng sẽ đi theo con gái.
“Chàng đừng hòng sinh con gái!”
Ôn Đình Trạm rũ mắt xuống, một lúc lâu sau bả vai cậu bắt đầu lay động, lập tức ngẩng đầu cười đến mức không thể ngừng lại. Cánh tay dài duỗi ra ôm thật chặt Dạ Dao Quang vào lòng: “Dao Dao, trong lòng không muốn cũng đừng ép người khác.”