Tần Đôn thê thảm hơn Ôn Đình Trạm nhiều, Dạ Dao Quang nhìn lướt qua thấy đã gầy đi không ít. Do chưa từng đi vào trường thi nên cô không biết bên trong như thế nào. Dạ Dao Quang chỉ thấy có nhiều thí sinh bị khiêng ra ngoài hay cũng có thí sinh vừa bước ra đã ngất xỉu ở trước cửa trường thi. Nhìn cảnh tượng này, cô cảm thấy bên trong chắc chắn rất đáng sợ.
Cũng chính vì vậy mà Dạ Dao Quang đã nhanh chóng đi mua không ít nguyên liệu để nấu ăn bồi bổ cho Ôn Đình Trạm và Tần Đôn. Ba ngày sau, tiểu Lục trở về, hắn lấy được danh hiệu Võ cử nhân một cách dễ dàng. Khoa thi văn thì khác. Khi khoa thi võ kết thúc, sẽ có kết quả thi văn của khoa võ, hội đồng thi công bố người thi đỗ ngay tại đó. Lục Vĩnh Điềm đạt thành tích hạng nhất khoa võ và được vào kỳ thi Võ trạng nguyên. Điều này khiến hắn cảm thấy rất thích ý.
“Khoa thi võ này chẳng qua cũng chỉ là kỳ thi của một tỉnh. Năm sau thi Võ trạng nguyên, đó là khoa cử của cả một nước. Đối thủ của cậu đều là những người xuất chúng trong khoa thi võ. Cậu cứ lo đắc ý như thế, không chừng sẽ phải đợi thi lại đó.” Dạ Dao Quang thấy hắn tự đắc lắm rồi.
“Năm nay, Nghiên nhi đã mười sáu tuổi, sang năm nữa là mười bảy, không thể đợi cậu ba năm được đâu.”
“Ta chắc chắn sẽ thi đỗ Võ trạng nguyên!” Ý chí chiến đấu trong người Lục Vĩnh Điềm sôi sục.
Nhìn hắn như bây giờ, Dạ Dao Quang cũng vui thay. Lục Vĩnh Điềm có binh khí và bộ thương pháp kia của cô, về mặt võ nghệ sẽ không thành vấn đề nhưng về mặt thi văn thì có gặp chút khó khăn. Kỳ thi võ chú trọng vào việc võ nghệ. Tuy nhiên trình độ văn hóa cũng không thể khác quá xa, nếu không cũng sẽ gây ảnh hưởng đến.
“Ta đã quyết định năm nay đón năm mới ở nhà các cậu.” Lục Vĩnh Điềm vội nói:
“Và để Minh Quang làm thầy ôn thi cho ta.”
Tuyên Lân chuyển đến học viện Bạch Lộc nên ở chung với nhóm của Lục Vĩnh Điềm. Tụ tập đủ cả bốn người, tình cảm của họ ngày càng sâu đậm. Tuyên Lân không tham gia khoa cử, Ôn Đình Trạm cũng ở đây. Hai người giúp đỡ cho một người, cậu còn không đỗ được Võ trạng nguyên thì chỉ có một lý do, cậu chính là gỗ mục không thể đẽo.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Văn Du trở về nhà để chuẩn bị việc đại hôn, Tần Đôn cũng đi về. Thi được không, Ôn Đình Trạm làm bài như thế nào, mọi người đều không hỏi đến. Ra khỏi trường thi, họ không nhắc chuyện khoa cử nữa. Lục Vĩnh Điềm cũng về nhà trước, đợi đến tháng chín mới sang nhà họ.
Rất nhiều học trò sẽ ở lại trong phủ thành, kết bạn và mở rộng mối quan hệ. Những điều này, Ôn Đình Trạm hay Văn Du bọn họ đều không cần đến. Bạn bè chỉ cần vài người đó thôi là tốt rồi. Nhiều quá, sau này cũng chỉ gặp nhiều rắc rối, thậm chí là thành kết bè kết phái. Còn lễ nghi cảm ơn quan chủ khảo, Bố chánh sứ thì đợi sau khi yết bảng rồi thực hiện sẽ danh chính ngôn thuận hơn. Vì thế, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang không để lãng phí thời gian nên đã xuất phát cùng với nhóm Văn Du, Lục Vĩnh Điềm.
Thi xong rồi, cả người thoải mái, nhẹ nhàng. Lại thêm Trung Thu đã qua nên thời gian của họ rất thong thả. Ôn Đình Trạm chuẩn bị xe ngựa, Vương Nhất Lâm trở thành phu xe, chỉ có hai người là Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm. Họ cứ chậm rãi mà đi về nhà.
Khi đến một con sông, Ôn Đình Trạm để Vương Nhất Lâm dắt xe ngựa đi trên bờ. Cậu làm một chiếc bè, bè trôi theo dòng nước, cậu với Dạ Dao Quang ngồi trên đó.
Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành khống chế nó. Cô ngồi trên ghế tre nhỏ của con bè, chống cằm bằng một tay và ngắm nhìn cậu thiếu niên mặc trường bào màu xanh trúc đang đứng ở đầu bè. Dáng đứng của cậu thẳng tắp, sợi dây buộc tóc màu xanh lá nhạt nhẹ nhàng cột lại những sợi tóc đen dài. Làn gió mát thổi đến khiến trường bào và tóc của cậu tung bay trong gió. Tiếng sáo du dương phát ra từ ngón tay của cậu như dòng suối trong veo được chảy từ trên cao xuống.
Dưới ánh mặt trời, lá vàng ở hai bên bờ sông in bóng, vụt qua người, chiếu rọi lúc sáng lúc
tối lên khuôn mặt tinh tế của cậu.
Cô hít thở không khí trong lành xen lẫn với hương cây cỏ, thưởng thức tiếng nhạc trầm bổng làm say lòng người, ngắm nhìn mỹ nam có một không hai này. Trước kia, rất lâu rồi, đây chính là khung cảnh trong mơ của Dạ Dao Quang. Nay, mơ trở thành thật nhưng lại khiến người ta cảm thấy hư ảo.
Kết thúc một bài nhạc, Dạ Dao Quang lập tức vỗ tay khen ngợi: “Hay, hay, hay!”
Đặt tay cầm sáo xuống, Ôn Đình Trạm đến bên cạnh Dạ Dao Quang: “Dao Dao đã quyết định sẽ đi đâu du ngoạn chưa nào?”
“Du ngoạn?” Dạ Dao Quang sửng sốt.
“Đợi sau khi yết bảng, từ tháng mười đến tháng ba sang năm, trong khoảng thời gian gần nửa năm ấy, Dao Dao muốn đi nơi nào chúng ta sẽ đi nơi đó.” Ôn Đình Trạm cười nói.
“Chàng thật sự không cần ôn bài sao?” Ngoài việc không có ý định tham gia thi Hội mà muốn cố gắng học thêm ba năm nữa ra, những thí sinh khác sau khi đỗ kỳ thi Hương đều rất bận rộn. Cậu thì hay rồi, còn lo suy nghĩ sẽ cùng cô đi đâu du ngoạn.
“Ta mà cần phải ôn bài sao?” Ôn Đình Trạm hỏi ngược lại.
“Kiêu ngạo, tự mãn.” Dạ Dao Quang xoay mặt về phía cậu, nhăn mũi.
“Chàng vẫn nhớ lời hứa đỗ Tam nguyên với muội chứ? Đến lúc đó không làm được thì đừng oán trách là do muội quấy rối khiến chàng không thể ôn tập.”
“Từng giây từng phút, có Dao Dao ở bên cạnh quấy rối, ta muốn mà không được kìa.” Khóe môi của Ôn Đình Trạm cong lên, nắm lấy hai bàn tay, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên ngón tay cô.
“Dao Dao, năm sau ta phải thi Hội rồi. Có lẽ đây chính là lần cuối cùng ta có thể cùng nàng tự do tự tại, muốn làm việc gì thì làm việc ấy.”
“Không lẽ chàng sẽ không cáo lão về quê?” Dạ Dao Quang nhìn cậu.
“Chàng đã cùng muội đến rất nhiều nơi, muội cũng không phải là không trầm lắng được. Muội không biết chàng muốn làm đến vị trí gì, leo tới độ cao nào. Nhưng muội tin chắc rằng, dù muốn làm đến đâu thì chàng cũng sẽ nhanh hơn người khác. Muội là người tu luyện, trong người chàng có long tiên dịch, quá trình già đi của chúng ta sẽ chậm hơn những người xung quanh. Chúng ta còn có thể sớm tối bên nhau ít nhất trăm mấy năm nữa. Muội dành năm mươi năm cho chàng. Sau năm mươi năm, không cần biết thế nào, chàng cũng phải cùng muội đi ngao du khắp nơi, có được không?”
“Năm mươi năm?” Ôn Đình Trạm cau mày.
“Không cần đến năm mươi năm, ba mươi...”
Không đợi Ôn Đình Trạm nói hết, Dạ Dao Quang đặt hai ngón tay lên môi cậu: “Năm mươi năm, muội không muốn chàng quá mệt mỏi và cũng là suy nghĩ cho con của chúng ta mai sau. Tuy không thể cưng chiều con quá đáng nhưng chúng ta đều lớn lên trong hoàn cảnh cơ cực, không nơi nương tựa. Đó là tiếc nuối trong lòng chúng ta, muội không muốn để con của chúng ta cũng cảm nhận sâu sắc điều ấy. Năm mươi năm sau, đến lúc con chúng ta làm ông nội, khi đó, chàng và muội có thể sống trong thế giới hai người rồi.”
“Năm mươi năm sau có lẽ ta đã đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt trở nên già nua, xấu xí. Nếu là như thế, Dao Dao có ghét bỏ ta không?” Ôn Đình Trạm nhìn xuống, hỏi khẽ.
“Muội sẽ già đi cùng chàng.” Dạ Dao Quang gần như là thốt lên ngay.
Vào Kim Đan kỳ, thanh xuân của cô bắt đầu kéo dài ra. Vào Nguyên Anh kỳ, thời gian như đã dừng lại với cơ thể cô. Đến Hóa Thần kỳ, cô sẽ không già. Tuy cô rất yêu thích cái đẹp nhưng vẻ ngoài sao có thể so sánh với cậu được? Cô sẽ có cách cùng già đi với cậu.
Ôn Đình Trạm ngẩng đầu, đưa tay chạm lên gương mặt non nớt, mềm mại tuyệt đẹp của Dạ Dao Quang. Đôi mắt đen thăm thẳm của cậu sâu lắng mà trầm đọng: “Nhưng ta không muốn nàng già đi.”
“Hừm, thì ra Trạm ca của chúng ta cũng là người mê vẻ đẹp bên ngoài.” Dạ Dao Quang như không nghe ra sự nặng nề trong giọng cậu mà trêu ghẹo nói.