Gió lạnh thổi từng luồng hiu hiu, gian nhà lớn không có dương khí của người sống, âm khí được sinh ra mạnh mẽ, dương khí trong nhà nhanh chóng suy yếu, tất cả hoa cỏ trong nhà đều rơi vào tình trạng khô héo, ngay cả mấy gốc cây cũng rụng sạch cả lá, cành cây trụi lủi lá trong đêm tối dương nanh múa vuốt, căn nhà thoạt nhìn tăng thêm sự kinh khủng như nhà ma.
Bầu trời lơ lửng mấy đám mây trong màn đêm che lấp ánh trăng, căn nhà vốn đã tối tăm càng khiến người khác sợ hơn, trong lòng Nguỵ Lâm và Ôn Đình Trạm đều bởi vì sự đột nhiên này mà thầm giật mình.
Sắc mặt Dạ Dao Quang sa sầm xuống, hôm nay không phải ngày cực âm, cũng không phải là ngày quỷ môn mở ra nhưng oán khí và lệ khí của con ma nữ này lại vượt khỏi phạm vi bình thường, như vậy chỉ có một khả năng, hôm nay có lẽ là ngày chết của ma nữ, bởi vì không biết hôm nay của bao nhiêu năm trước nó hoặc là bị hàm oan hoặc là chịu sự hành hạ của người khác mà chết ở chỗ này, cho nên hôm nay mới có thể bùng phát sức mạnh đáng sợ đến như vậy.
Đôi giày thêu mềm của Dạ Dao Quang đạp lên lá khô đầy trên mặt đất ở đình viện, đi về hướng phía âm khí được phát tán ra, bước đi mềm mại trên mặt đất không có một chút thanh âm nào. Nguỵ Lâm và Ôn Đình Trạm một trái một phải đi sát bên cạnh cô, tim đập mạnh hơn, trong lúc lạnh lẽo vắng vẻ phía bọn họ chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim của mình đập.
Bỗng nhiên, bước chân của Dạ Dao Quang dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh, cô nhanh chóng đưa tay nắm chặt lấy bả vai thô thô của Nguỵ Lâm kéo về phía sau mình, sức lực mạnh mẽ, tên Nguỵ Lâm thư sinh yếu đuối nếu không phải có Ôn Đình Trạm đỡ lấy, chỉ sợ hắn đã bay ra ngoài.
Mà sau khi Dạ Dao Quang kéo Nguỵ Lâm ra, một chưởng chứa khí ngũ hành đánh về hướng hư không, tựa hồ đánh trên một bức bình phong trong hư không, có một đám âm khí tối đen mà Ôn Đình Trạm và Nguỵ Lâm không nhìn thấy đã bị Dạ Dao Quang đánh tan.
Dạ Dao Quang thấy trong hư không có một ngọn sóng lay động, lúc này cô xoay đầu ngón tay điểm vào người của Nguỵ Lâm và Ôn Đình Trạm, hai người lập tức thân thể cứng đờ sau đó nhắm hai mắt lại như hai tượng điêu khắc đứng ở đó. Sau đó Dạ Dao Quang hất ống tay áo, Thiên Lân từ trong đó bay ra. Dưới sự chỉ huy của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm và Nguỵ Lâm đứng yên trong hình tròn đã được vẽ trên mặt đất, lửa hoa trên mặt đất sáng lên, đợi đến khi Thiên Lân trở lại trong tay của Dạ Dao Quang, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt với sắc mặt nhợt nhạt.
“Thật không ngờ lại là một con ma nữ!” Tóc dài phất phới, giọng nói quỷ dị không phân biệt được nam nữ, không có sự sống và huyết sắc trên khuôn mặt trắng như bột mì, cộng thêm biểu cảm dữ tợn khiến người ta trông thấy rất khó chịu.
Thế nhưng điều khiến Dạ Dao Quang không nghĩ tới là một con ma thoạt nhìn hung ác độc địa toàn thân đầy lệ khí lại là một con ma sạch sẽ. Cái gọi là con quỷ sạch sẽ, cũng chính là không có mạng người ở trên người, không hút dương khí của con người, rõ ràng Ngụy phủ chết sáu bảy hạ nhân, con ma này không thể nào sạch sẽ mới đúng.
Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc, con ma kia quả nhiên đã ra tay với Dạ Dao Quang, ma khí như một luồng gió bao trùm lấy Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng, khí ngũ hành nhanh chóng chảy ra trong người cô, hóa thành một ngọn lửa chớp mắt đã đốt sạch ma khí. Dạ Dao Quang phất tay một cái, Thiên Lân lượn một vòng, sau đó hạ xuống lơ lửng ở trước ngực của cô. Cô giơ Thiên Lân lên, Thiên Lân nhanh chóng xoay tròn, tỏa ra một luồng lực hút mạnh mẽ, tất cả ma âm khí ở bốn phía đều bị hút lại.
Hắc khí người phàm không thấy được tạo thành một luồng gió xoáy không ngừng bị hút vào trong Thiên Lân, ma nữ kia phản kháng hết sức cuối cùng vẫn không đỡ được liền bị Thiên Lân hút qua, khoảnh khắc ma nữ bị Thiên Lân hút vào, Dạ Dao Quang nắm chặt tay, thu Thiên Lân lại, mà ma nữ ở gần ngay trước mắt rốt cuộc cũng phát hiện người này không giống với những
đạo sĩ trước, lập tức muốn trốn.
Ta coi ngươi có thể trốn được đi đâu? Chỉ thấy Dạ Dao Quang chỉ tay một cái, khí thể vô hình như dây thừng buộc ma nữ lại, sau đó bị Dạ Dao Quang kéo đến gần: “Những người ở Ngụy phủ vì ai mà chết, rốt cuộc vì sao mà chết?”
Ma nữ vốn vẫn còn muốn giãy giụa nhưng thật không ngờ câu hỏi đầu tiên của Dạ Dao Quang lại là như vậy, lập tức ngưng giãy giụa, giống như những con quỷ khác rất khó có tri giác, cho nên không thể cảm giác được sự thiện ác của Dạ Dao Quang nhưng rõ ràng đôi mắt của Dạ Dao Quang không mang theo bất kỳ cảm tình gì nhưng lại khiến cho ma nữ có cảm giác an tâm, ma nữ liền trả lời: “Bọn họ không phải do ta hại chết.”
“Nếu không phải ta biết được bọn họ không phải do ngươi hại chết thì ngươi sớm đã tan thành mây khói.” Dạ Dao Quang nói.
“Trong nhà này không chỉ có một mình ta...”
Ma nữ kia vẫn chưa nói hết câu, có một luồng lãnh khí như một thanh kiếm phóng về phía nữ quỷ, xác thực mà nói là xuyên qua người của ma nữ nhưng lại hướng về phía Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang nắm lấy người của ma nữ nhanh chóng xoay người, trong tay nắm một nắm lửa công kích về phía trước.
Đánh tan khí âm quỷ, Dạ Dao Quang định thần nhìn lại, vốn dĩ giới hạn bảo vệ Ôn Đình Trạm và Nguỵ Lâm được cô hạ xuống đã không thấy đâu nữa!
“Chết tiệt!” Biến cố này đã hoàn toàn chọc giận đến Dạ Dao Quang, cô đã đánh giá thấp sức mạnh của con ma này, lại có thể không sợ đường giới hạn cô vẽ ra, bắt hai người mà cô bảo vệ đi, lòng bàn tay cô mang theo hỏa diệm bắt lấy con ma nữ kia, không để ý đến sự đau đớn của nó lạnh giọng ra lệnh: “Đưa ta đi gặp con ma dẫn đầu của các ngươi!”
Con ma nữ này nào dám không làm theo, ngoan ngoãn đưa Dạ Dao Quang đi khiến Dạ Dao Quang không thể nào ngờ là những quỷ mị đó lại vùi trong phật đường, phật đường thờ phụng tượng phật làm sao có thể dễ dàng chứa chấp những thứ không sạch sẽ này được!
Dạ Dao Quang bước vào phật đường liền nghe được vô số tiếng cười vừa âm lãnh vừa kinh khủng, những âm thanh này nói rất nhiều thứ khác nhau, có uy hiếp, có mê hoặc, có trêu đùa, có trêu chọc, Dạ Dao Quang bịt tai lại và không nghe. Cô nhìn phật đường đổ nát, có một tượng phật ngã ngửa trên mặt đất, bốn phía rách nát cộng thêm bụi bặm bám vừa dày vừa nặng, xem ra đã ở đây rất lâu rồi.
“Thả người của ta ra, bằng không ta sẽ khiến cho hai con ma các ngươi vĩnh viễn không thể nào đi về cõi luân hồi.” Giọng nói của Dạ Dao Quang rất bình thường, nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp âm thầm mạnh mẽ.
Những âm thanh kia lập tức thu lại, bốn phía đều bỗng nhiên tĩnh lặng, sau đó cảnh vật bốn phía thay đổi, vị trí cũ của tượng phật tượng phật có một cô gái nằm ở trên, một nữ nhân khỏa thân, tóc xanh như dòng suối, lông mi như tơ, mặc dù cô ta là một con ma thông thường trắng như một tờ giấy, tuy khó có thể ngăn cản được những âm thanh gợi tình được phát ra nhưng cũng may Dạ Dao Quang là một nữ nhân, đổi thành một nam nhân chắc chắn sẽ bị ả ta mê hoặc.
“Tiểu nha đầu, ngươi thật sự cũng có chút bản lĩnh, ngươi và ta không giống nhau, ta thả người của ngươi, ngươi mang họ rời khỏi nơi này, chúng ta nước giếng không phạm nước sông.” Ma nữ kia khẽ phất tay, Ôn Đình Trạm và Nguỵ Lâm ngồi ở cửa phật đường, họ vẫn đang hôn mê và chìm vào giấc ngủ say.
“Trong lòng ngươi hiểu rõ, ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi có thể bắt bọn họ đi nhưng lại không thể làm tổn thương họ, ngươi dựa vào cái gì nói điều kiện với ta?” Dạ Dao Quang giọng mỉa mai nói, cũng may cô sớm có phòng bị để cho hai người cầm lá bùa, nếu không lúc này còn phải chịu sự khống chế của ma nữ.