Sau khi truyền tin cho Mạch Khâm, vì tu vi đã được củng cố, tâm trạng Dạ Dao Quang nhẹ nhàng nên mỗi ngày đều kéo Ôn Đình Trạm dẫn Tuyên Lân và Càn Dương loanh quanh trên núi. Trong thời gian đợi Mạch Khâm, họ đi chơi khắp núi Tam Tiên một lượt, trong lúc đó cũng lấy được không ít đồ tốt.
Trong thời gian cười nói vui vẻ, Dạ Dao Quang không biết một trận sóng gió mạnh mẽ đang ập tới phía cô.
Lúc Tiểu Quai Quai bay về phía Cửu Mạch tông ở Nam hải, đúng lúc Mạch Khâm ra ngoài. Nơi Mạch Khâm đến không phải chỗ nào khác, mà chính là Phiêu Mạc Tiên tông, đi tham gia một buổi tiệc.
Tiệc đính hôn của đại tiểu thư của Qua Vụ hải Qua Vô Âm và tông chủ Phiêu Mạc Tiên tông Vân Phi Ly. Đây được coi là sự kiện lớn trong giới tu tiên, mặc dù Phiêu Mạc Tiên tông không lớn bằng lúc trước nhưng chuyện hôn nhân lần này với Qua Vô Âm là lần liên hôn đầu tiên của hai tông môn lớn mạnh trong cửu tông suốt mấy trăm năm qua. Phiêu Mạc Tiên tông càng cực kỳ coi trọng, gần như mở tiệc chiêu đãi toàn bộ giới tu tiên.
Ngày này, giữa mây mờ trên đỉnh núi, khách của Phiêu Mạc Tiên tông tới đông phảng phất như tiên cảnh. Lụa đỏ đẹp tươi bồng bềnh khắp bốn phía xung quanh đình đài lầu các lấy bạch ngọc làm chủ đạo, tơ lụa được ánh mặt trời chiếu vào phản chiếu ra ánh sáng vui tươi xua tan mây mù của việc các trưởng lão, tông chủ và thiếu tông chủ của Phiêu Mạc Tiên tông qua đời ba năm trước. Trên mặt tất cả mọi người ở Phiêu Mạc Tiên tông đều tươi cười vui vẻ. Quan khách tới cũng chân thành chúc phúc, nhưng trong điện của tông chủ lại có một đôi vợ chồng hoàn toàn khác biệt.
"Thiệp mời chàng gửi đến huyện Lư Lăng do ta giữ lại." Trong không khí hỉ sự ở đại điện, chỉ có hai người Qua Vô Âm và Vân Phi Ly.
Trong thời gian ba năm, Qua Vô Âm cũng đã đạt đến Hóa Thần kỳ, nàng vẫn lạnh lùng xinh đẹp hơn người. Mà Vân Phi Ly đứng cách nàng chừng mười bước đã rũ bỏ tất thảy vẻ ngoài tùy tiện, hắn mặc trường bào màu đỏ tím, cả người toát ra phong thái uy nghi nghiêm trang.
"Ta biết rồi." Vân Phi Ly nói giọng đều đều, như thể đã biết một chuyện không hề quan trọng.
Qua Vô Âm vẫn thờ ơ đùa nghịch sợi tua trong tay lại ngẩng đầu nhìn Vân Phi Ly, thấy ánh mắt nghi vấn của Vân Phi Ly mới cảm thấy vô vị bĩu môi. Nàng đứng lên, vừa đi vừa nói: "Chàng hẳn là biết, dù chàng hay Mạch Khâm cũng đều vô duyên với muội ấy."
"Nàng rốt cuộc muốn nói gì?" Ánh mắt Vân Phi Ly lạnh dần.
"Trên người chàng gánh vác trọng trách chấn hưng Phiêu Mạc Tiên tông, tốt nhất hãy thu lại tâm tư không nên có đi. Cả đời này ta chỉ có một người chị em chí cốt đó, ta không hy vọng bất cứ ai làm phiền đến muội ấy, bất kể là ai, đều là kẻ địch của ta." Qua Vô Âm nói rất trịnh trọng:
"Ta không hy vọng cuộc hợp tác giữa ta và chàng xảy ra việc ngoài ý muốn, chàng phải biết, trên đời này sẽ không còn đồng minh nào thích hợp hơn ta nữa."
Tông chủ Phiêu Mạc Tiên tông, thiên tài tuyệt thế trong ba năm ngắn ngủi từ Hóa Thần kỳ đến Hợp Thể kỳ, suýt nữa vào đến Đại Thừa kỳ, trẻ tuổi, tuấn mỹ, tôn quý, cường thịnh, là người chồng mà biết bao thiếu nữ tha thiết ước mơ. Trong tất cả cửu tông thập môn chỉ e ngoài nàng và Thương Quân Nguyệt ra, bất kỳ cô gái đợi gả chồng nào cũng sẽ nháo nhào muốn lấy. Cũng vì hắn tu luyện quá nhanh khiến người có dã tâm không nhẫn nại được, cũng là để kẻ muốn thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của lộ ra bộ mặt xấu xí của mình nên hắn cần một nhà gái quyền thế để trấn áp, có được nhiều thời gian tu luyện hơn. Thân phận của Thương Quân Nguyệt sao tôn quý bằng nàng?
Có thể nói nàng là tấm khiên tạm thời mà hắn muốn nhất, vô tâm với hắn, sau này hai bên còn có thể trả lại tự do cho đối phương, lại có thể thích làm gì thì làm. Cho nên khi Vân Phi Ly đưa ra đề nghị đính hôn, chứ không phải thành thân, nàng rất sẵn lòng, đây là tình trạng nàng muốn nhất. Nhưng khi nàng biết Vân Phi Ly chẳng những gởi thiệp mời cho duyên
sinh quan mà còn gửi riêng cho Dạ Dao Quang, nàng biết trong lòng Vân Phi Ly e là vẫn còn cố chấp.
Lời của Qua Vô Âm khiến đôi mắt Vân Phi Ly khẽ suy tư, hắn nhìn chằm chằm Qua Vô Âm, chợt cười tự giễu: "Ta nói sao nàng lại bất mãn với cử chỉ của ta, thì ra là không thích ta quấy rầy sự bình yên của nàng ấy. Xem ra trong lòng nàng, vị hôn phu như ta còn chẳng so được với nàng ấy."
"Đương nhiên." Qua Vô Âm trả lời rất khẳng định:
"Điểm giống nhau duy nhất giữa ta và chàng chính là cùng trân trọng một người. Vân Phi Ly, ta đã từng xem thường chàng nhưng bây giờ ta khâm phục chàng, vì vậy ta muốn nếu không có gì ngoài ý muốn, chàng và ta sẽ hợp tác vui vẻ. Nhưng đến cùng ra sao, còn phải dựa vào chàng."
Nói xong, Qua Vô Âm cũng không muốn nhiều lời nữa, vì vậy nàng mở cửa phòng. Đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại cảm thấy một luồn khí tức giận tràn tới, nàng vội vã xoay người. Một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp quý phái, nếu không có mái đầu bạc trắng, thoạt nhìn còn tưởng trạc tuổi nàng. Trên thực tế người phụ nữ này là mẹ chồng tương lai của nàng, mẹ ruột của Vân Phi Ly - Vân phu nhân.
"Phu nhân." Còn chưa thành thân, Qua Vô Âm cũng thể gọi là mẹ.
"Con ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với tiểu Thất." Giọng Vân phu nhân lạnh tanh, ánh mắt hơi đỏ lên, cả người căng cứng như đang cật lực đè ép cơn giận sắp bùng nổ xuống.
Qua Vô Âm hơi kinh ngạc, Vân phu nhân tuy chưa đến mức thân thiết với nàng nhưng cũng chưa từng lạnh lùng như vậy bao giờ. Nàng cảm giác sự thờ ơ này là do chính Vân Phi Ly, chứ không phải nhắm vào mình nên cũng hành lễ rời đi coi như không liên quan đến mình.
"Mẹ, người có chuyện gì sao?" Đợi lúc Qua Vô Âm đi xa, Vân Phi Ly mới tiến lên trước.
"Bốp!" Mắt Vân phu nhân đỏ như máu, bà dùng hết sức tát một cái lên mặt Vân Phi Ly, trên mặt Vân Phi Ly lập tức hằn lên năm ngón tay đậm.
"Con quỳ xuống cho ta!"
Tuy trong lòng Vân Phi Ly nghi hoặc nhưng khi nghĩ đến tất cả những gì ba năm trước đây mẹ phải chịu đựng, hắn không hề có ý định chống lại, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Vân phu nhân dùng ánh mắt cực kỳ bi thương nhìn Vân Phi Ly - đứa con trai mong mỏi mãi mới có này của bà, là người bà thương yêu nhất, là đứa con út từ nhỏ đến lớn được bà nâng niu. Chồng giết chết con trai, bà không phát điên, chồng ép bà giết ông, bà cũng không phát điên. Giờ phút này bà lại suýt nữa phát điên vì lời nói nghe thấy ban nãy. Ba năm nay bà chấp nhận thói đời xấu xa, nào có chuyện không bị người ngang nhiên cứa vào nỗi đau nhưng bà còn có một người con trai, nếu bà gục ngã, hắn phải làm thế nào? Phiêu Mạc Tiên tông phải làm thế nào? Bà còn mặt mũi nào đi gặp người chồng quá cố! Nhưng hôm nay có người lại nói cho bà biết, đứa con trai tốt của bà lại vì một đứa con gái mà đánh mất đá Nữ Oa!
"Con nói đi, ở địa cung núi Côn Lôn, có phải con vì Dạ Dao Quang mà đánh mất đá Nữ Oa hay không!" Giọng Vân phu nhân gắt lên như thể dùng hết sức để chất vấn.
Vân Phi Ly bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn không ngờ mẹ lại biết chuyện này, hắn nhắm hai mắt lại nói: "Vâng."
Một chữ, làm cho mắt Vân phu nhân tối sầm lại, bà há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Mẹ!"
"Đừng đụng vào ta!" Vân phu nhân đỡ cửa, hất tay Vân Phi Ly ra, nhìn hắn với ánh mắt xa lạ tột cùng: "Con trai ngoan của ta, đúng là con trai ngoan của ta mà!"