Hai bên giằng co chẳng ai chịu nhường ai, ánh mắt lạnh lùng chĩa vào Trường Diên. Vân Viên vốn định đổi ý, nhưng Vân phu nhân lấy ra một vật, Vân Viên rùng mình trong lòng, chỉ có thể hít sâu một hơi nói:
"Không cần năm năm, khi nào Ôn công tử có thể thoát khỏi rời đi được thì thân thể tự do, nếu trong vòng năm năm Ôn công tử không thoát ra được, chúng ta sẽ thả ra."
Nhưng lời này lại không có chút ý nghĩa nào, ngay cả tu vi cao thâm của Ma quân cũng không thể thoát ra, huống chi là một phàm nhân như Ôn Đình Trạm. Để xem Ôn Đình Trạm có thể kiên trì bao lâu.
Ôn Đình Trạm hồi lâu không nói gì, nếu lúc này cậu từ bỏ, như vậy chẳng phải những gian khổ mà cậu chịu trước đây đều phí công sao? Hoa Sinh Mệnh trong tay Phiêu Mạc Tiên tông, nếu ra sức giành lấy, Vân phu nhân tất nhiên sẽ phá huỷ. Thế gian này chỉ có một đóa, nếu không còn, chính là hủy đi sinh mệnh mà cậu yêu thương. Cậu không dám đặt cược, tiền đặt cược quá lớn.
"Nếu ta đồng ý, khi nào các ông đưa hoa Sinh Mệnh cho ta?" Ôn Đình Trạm ngẩng đầu lạnh nhạt hỏi.
"Chỉ cần Ôn công tử vào Âm Dương cốc, hoa Sinh Mệnh lập tức đưa cho Trường Diên chân nhân." Vân Viên cam kết.
Ôn Đình Trạm cụp mắt, thấp giọng nói: "Được, ta đi."
"Doãn Hòa!" Mạch Khâm lôi Ôn Đình Trạm lại.
"Huynh yên tâm, ta sẽ không chết đâu, chỉ cần nàng còn sống một ngày, ta sẽ không cho phép bản thân chết." Ôn Đình Trạm hất tay Mạch Khâm ra, hai chân không chút sức lực đứng lên.
"Không được để nàng biết, nghĩ cách giữ nàng ở lại duyên sinh quan."
Nói xong, Ôn Đình Trạm cùng Vân Viên tiến vào Âm Dương cốc. Nếu không phải người tu luyện của Phiêu Mạc Tiên tông thì không được vào Âm Dương cốc, đám người Mạch Khâm bị chặn bên ngoài.
Một cốc nhỏ không có hỏa diệm, chỉ có hai khối núi đá đen kịt to lớn, khí nóng rực lập tức đập vào mặt. Ôn Đình Trạm lại nhìn thấy hoa bỉ ngạn nở ở địa ngục trong truyền thuyết ở nơi này, phóng đãng mà lại tuyệt mỹ. Khi Ôn Đình Trạm bị dây xích sắt trói lại, cửa đá bị đóng lại, một luồng nhiệt nóng như lửa thiêu đốt từng khúc da thịt Ôn Đình Trạm. Thần kỳ là y phục của cậu không có bất kỳ sự hủy hoại nào, nhưng thân thể sau lớp quần áo lại dường như đang bị phơi đến mức da tróc thịt bong dưới ánh nắng mặt trời khắc nghiệt lúc chính Ngọ.
Lửa trong cốc lặng lẽ, Ôn Đình Trạm có thể nghe thấy tiếng tách ra của da thịt mình. Mà dưới tình trạng lửa thiêu như vậy, hơi nước trong thân thể cậu lại không bị mất, mà da thịt bị tách ra cũng không chảy máu tươi. Ngoại trừ cảm giác đau nóng rực ra, cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác.
"Dao Quang là người duyên sinh quan của ta, Ôn công tử là con rể duyên sinh quan của ta, hôm nay chúng ta cầu xin hoa Sinh Mệnh của Phiêu Mạc Tiên tông, qua được ba cửa của các người, không gì đáng trách." Sắc mặt Trường Diên âm trầm tiếp nhận hoa Sinh Mệnh.
"Nhưng nếu Ôn công tử có sơ suất ở Phiêu Mạc Tiên tông các người, bổn quân mời tất cả mọi người ở đây làm chứng, thế lực của duyên sinh quan cần phải truy cứu tới cùng, từ nay về sau ta liều mạng già này với Phiêu Mạc Tiên tông các người!"
Trường Diên ném lại những lời này, phất tay áo rời khỏi Phiêu Mạc Tiên tông.
Những người khác ngay cả tông môn đã từng qua lại thân thiết với Phiêu Mạc Tiên tông cũng nhíu mày thở dài rời khỏi. Việc làm lần này của Phiêu Mạc Tiên tông hoàn toàn khiến bọn họ cảm thấy có chút trơ trẽn. Nhưng trơ trẽn thì trơ trẽn, đồ của người khác người ta muốn như thế nào, bọn họ cũng không có quyền xen vào.
"Phu nhân, Vân Viên trưởng lão, mọi người sao lại có thể để Phiêu Mạc Tiên tông rơi vào thế cô lập như vậy!" Vân Dậu đợi mọi người đi hết, mới bày tỏ tâm tình bất mãn cùng mấy vị trưởng lão. Mới vừa rồi bọn họ không thể lên tiếng, Vân Viên tạm thay quyền vị trí tông chủ, đây là tôn trọng. Nếu bọn họ phản bác là dám phạm thượng, khiến nhiều người cho rằng Phiêu Mạc Tiên tông nội chiến, nhưng cũng không thể hiện rằng bọn họ tán thành với cách làm như thế.
"Từ sau khi Phiêu Mạc Tiên tông của chúng ta tuột dốc không phanh, bọn họ đã cô lập chúng ta, sợ gì nhiều hơn một lần nữa." Vân phu nhân lạnh giọng bỏ lại những lời này, xoay người trở về phòng của mình.
"Tông chủ trước khi bế quan đã thuận theo phu nhân của chúng ta." Vân Viên trực tiếp dùng những lời này chặn miệng những người này lại.
Mấy người Vân Dậu nhìn theo Vân Viên ngày
càng đi xa, trong lòng cực kỳ tức giận, một vị trưởng lão chau mày tiến lên: "Vân Dậu trưởng lão, bây giờ phải làm thế nào cho phải đây?"
"Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể chiếu cố Ôn công tử, năm năm này nhất định không thể để Ôn công tử nguy hiểm đến tính mạng." Vân Dậu trầm giọng nói.
Lúc này, Trường Diên đã mang hoa Sinh Mệnh mà Mạch Khâm lấy được trở về.
"Cha đâu rồi?" Dạ Khai Dương đứng cửa duyên sinh quan, nó nhìn thấy chỉ có Mạch Khâm và Trường Diên trở về, nhướng đầu nhìn về phía sau cũng chỉ có mây mù vây quanh chốn cầu thang vắng vẻ.
Mạch Khâm nhìn thân hình nhỏ bé của Dạ Khai Dương, tuy hắn biết được đây không phải là cốt nhục thân sinh của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, nhưng đối với đôi mắt trong veo giống như mắt Dao Dạ Quang của đứa trẻ này, trong lòng hắn cũng có chút đau đớn. Hắn ngồi xổm xuống, hai tay nắm láy bả vai nhỏ của Dạ Khai Dương: "Cha cháu..."
Vừa mới mở miệng, giọng nói của Mạch Khâm cũng có chút nghẹn ngào, hắn hoàn toàn không có cách nào lừa dối một đứa trẻ như vậy.
"Cha cháu còn vướng chuyện quan trọng, cậu ấy đi xử lý chuyện đó, đợi lo liệu công việc cậu ấy sẽ trở về." Trường Diên chân nhân nặng nề cứng ngắc mở miệng.
Đôi mắt trong veo của Dạ Khai Dương nhìn hai người bọn họ chằm chằm, lại không nói một lời. Không thể chịu nổi ánh mắt trực tiếp xuyên đến tận đáy lòng như vậy của đứa trẻ, Trường Diên chân nhân đưa Dạ Khai Dương đi vào duyên sinh quan. Khi Trường Diên chân nhân mang theo hoa Sinh Mệnh vào phòng cứu Dạ Dao Quang, Tuyên Lân chưa từng mở miệng cũng hỏi:
"Doãn Hòa rốt cuộc đang ở đâu?"
Mạch Khâm đấm vào cây cột trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo: "Phiêu Mạc Tiên tông đưa ra ba cửa ải..."
Nói hết chuyện xảy ra hôm nay, sau khi nghe xong mặt Tuyên Lân biến sắc: "Âm Dương cốc sẽ không..."
Mạch Khâm lắc đầu: "Âm Dương cốc thử thách nghị lực, phần bị thương đều là da thịt, xương cốt không thể nhúc nhích được, càng như thế càng hành hạ người khác. Ma quân hơn một nghìn năm không chịu được, tám trăm năm trước yêu vương cũng chịu không nổi. Doãn Hòa có thể chịu đựng được hay không, ta cũng không biết. Có điều Phiêu Mạc Tiên tông tuyệt đối không dám lấy mạng Doãn Hòa."
"Chúng ta phải làm thế nào để giấu Dạ cô nương đây..." Tuyên Lân thở dài một hơi.
"Bây giờ ta cũng không có cách nào, không biết cậu có thượng sách nào không." Mạch Khâm tự tay day day huyệt Thái Dương.
"Tốt nhất là không nên giấu giếm." Tuyên Lân nói.
"Nếu Dao Quang biết được, tất nhiên sẽ xông tới Phiêu Mạc Tiên tông. Hoa Sinh Mệnh đã uống, khế ước đã thành, không thể muốt lời. Trừ phi Dao Quang chịu trời phạt hoặc chính là Phiêu Mạc Tiên tông chủ động thả người. Nếu không sẽ không cách nào cứu Doãn Hòa ra được." Bàn tay Mạch Khâm bấu chặt cây cột.
"Tu vi của Dao Quang không thể chịu được trời phạt..."
"Có phải tông chủ Phiêu Mạc Tiên tông hạ thủ không?" Tuyên Lân nói, hắn ngẫu nhiên nghe được Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm nhắc tới Vân Phi Ly, dường như bọn họ có chút giao tình.
"Vân phu nhân chỉ sợ đã sớm nghĩ tới chiến lược ngăn cản Vân Phi Ly rồi." Sắc mặt Mạch Khâm lạnh lùng.
"Ngay cả bản thân Doãn Hòa, đệ ấy cũng tuyệt đối không muốn thiếu nợ Vân Phi Ly một chút nhân tình nào."
Mạch Khâm và Tuyên Lân hiểu Ôn Đình Trạm rất rõ, sợ rằng Ôn Đình Trạm thà chấp nhận bị giày vò năm năm, cũng không muốn mắc nợ nhân tình của Vân Phi Ly vì cậu nhất định phải giết Vân phu nhân - người uy hiếp Dạ Dao Quang.