Quái Phi Thiên Hạ

Chương 725: Hai năm rưỡi


trước sau

Xuân thu đi nhanh qua một vòng, năm tháng trôi đi, phong cảnh vẫn như trước, tà dương rơi xuống đợi người về.

Khi Dạ Dao Quang mở mắt đã là đầu thu năm Hưng Hoa thứ mười bảy, cô đã bế quan gần hai năm rưỡi.

Lúc ra khỏi cửa đá, cô đã sớm cảm giác được khí ngũ hành chuyển động chập chờn của Trường Diên đang đích thân đứng ngoài cửa đợi cô, nhưng cũng chỉ có Trường Diên chân nhân, những người khác đều không đến. 

“Chúc mừng sư muội đã khôi phục tu vi.” Trường Diên cảm nhận được khí tức lưu chuyển quanh người Dạ Dao Quang, không khỏi cười gật đầu, trong mắt lộ ra sự vui mừng.

“Đều do được bổ sung khí ngũ hành nơi đây.” Dạ Dao Quang cũng rất vui, thực ra cô có thể tăng thêm tu vi nhưng cô không kịp đợi, bế quan không biết năm tháng trôi đi.

“Sư huynh, ta bế quan bao lâu rồi?” 

“Hai năm rưỡi.” Đây mới là điều Trường Diên chân nhân kinh ngạc. Nếu đổi lại là một người thường chỉ sợ ba năm cũng đã là kỳ tích, người tu luyện ngũ hành quả nhiên có sự khác biệt về bản chất với những người tu luyện khác.

Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng ngời, nhìn bốn phía một chút mới hỏi: “Sư huynh, Mạch đại ca còn đang bế quan?”

Trường Diên không trả lời mà nói: “Ta đã sai người chuẩn bị nước nóng và quần áo, muội đi tắm rửa rồi ăn uống trước, sư huynh muốn nói với muội những chuyện xảy ra sau khi muội bế quan.” 

Tuy sắc mặt của Trường Diên rất bình thường nhưng trực giác nói cho Dạ Dao Quang biết e rằng đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, vì trong lòng cô có sự căng thẳng không có lý do. Nhưng cô vẫn không vội vàng hỏi mà đè xuống tâm trạng lo lắng, không để mình suy nghĩ miên man. Lúc tắm rửa, Kim Tử lại chạy vào, Dạ Dao Quang đưa tay sờ lông dài của nó, nhéo nhéo thịt nó: “Sao ta thấy ngươi mập lên không ít nhỉ?”

Cái gì! Nó mập!

Kim Tử dường như đã nghe được chuyện gì làm nó sợ, nhanh chóng lao ra ngoài tìm một chiếc gương soi một lần trên dưới trước sau trái phải, không bỏ một góc độ nào, sau đó đau khổ phát hiện ra một sự thật tàn khốc: Đó chính là nó thực sự mập lên rồi! 

Sau đó, Kim Tử đã học được cách đánh lừa bản thân, nó nhanh chóng vận khí ngũ hành thu nhỏ người lại rồi lại soi gương, phát hiện mình vẫn mập, lại thu nhỏ hơn nữa, soi lên vẫn thấy mập như cũ. Cứ như vậy, nó thu nhỏ người lại thành một viên tròn, tròn vo càng mập.

Dạ Dao Quang ngồi trong thùng tắm nhìn thấy Kim Tử trên bàn trang điểm liền cười nghiêng ngả, cười đến run người, nước mắt cũng chảy ra: “Ngươi hai năm này to xác ra, đúng thật là càng ngày càng ngu xuẩn.”

Hình hài này thì không thể thay đổi, Kim Tử thu nhỏ lại cũng chỉ là tỉ lệ to nhỏ, dù thu nhỏ hay phóng to cũng đều là bội số tăng giảm của cùng một chỗ, không phải là có thể thu nhỏ được tay chân hay bụng. Nhưng nhìn một nắm lông xù tròn vo có thể nắm trong tay, Dạ Dao Quang lại rất thích, đầu ngón tay cô vận khí lôi Kim Tử phiên bản mini trên bàn trang điểm qua, cưng chiều trong lòng bàn tay. 

Đầu ngón tay ngưng bọt nước, tản ra khí nóng với hương Đào Yêu lượn lờ chọc chọc Kim Tử: “Xem ra tu vi của ngươi cũng cao hơn không ít.”

Tu vi của Kim Tử càng cao, nó càng có thể thu nhỏ phóng to mình. Trước kia Kim Tử tối đa chỉ có thể thu nhỏ mình như một đứa trẻ sơ sinh, bây giờ có thể thu nhỏ như vậy, về sau giấu trong tay áo cũng không bị phát hiện.

“A!” Kim Tử rất vui, cuối cùng nó cũng có một chỗ đáng khen. 

“Vậy sau này ngươi sẽ là kích thước này.” Dạ Dao Quang nói xong, đưa tay ném đi, sau đó coi Kim Tử đang bay lên như quả bóng bàn, đánh lên bàn trang điểm. Nhân lúc Kim Tử còn chưa hoàn hồn, cô nhanh chóng từ trong nước đứng lên, cầm lấy quần áo ở một bên bình phong.

Đợi đến khi Kim Tử bị trượt trên bàn trang điểm suýt nữa rơi xuống may mắn móng vuốt bám được mép bàn nhảy lên phẫn uất nhìn qua, Dạ Dao Quang đã mặc xong quần áo ngồi tước bàn trang điểm. Thế là đôi mắt phẫn hận của nó biến thành tiếc nuối, nó đến để thưởng thức dáng người yểu điệu
thướt tha của chủ nhân mà!

Dường như nghe được tiếng lòng của nó, Dạ Dao Quang liếc nó một cái. 

Lúc này Dạ Dao Quang xõa tung mái tóc được khí ngũ hành hong khô, khuôn mặt tuyệt mỹ do vừa mới tắm xong, nét đỏ ửng do hơi nóng còn chưa tiêu tan, đôi mắt hoa đào cực sáng kia không biết có phải vì thu nạp hoa Sinh Mệnh hay không mà càng diễm sắc bức người.

Kim Tử cảm thấy bên trong ánh mắt của chủ nhân của nó có điện, đồng thời đâm trúng nó, bị đôi mắt phong lưu vô tận kia nhìn đến mức trái tim con khỉ của nó cũng không nhảy lên. Tựa như đã uống phải rượu ngon nghìn năm, đầu óc nó lập tức choáng váng, say rồi.

Đến khi Dạ Dao Quang tết tóc, khoác thêm áo ngoài xong, Kim Tử vẫn nghiêng đầu gối lên hai tay đan vào nhau, ngồi chồm hổm trên bàn trang điểm bày ra dáng vẻ say mê không dứt. Thấy vậy, đỉnh đầu Dạ Dao Quang như có một đám quạ đen bay qua, cô đưa tay bắt nó lại ném vào trong tay áo rồi nhanh chóng ra ngoài. 

Ăn xong bữa trưa Trường Diên chân nhân tỉ mỉ chuẩn bị, Dạ Dao Quang mới mở miệng nói: “Sư huynh bây giờ có thể nói rõ sự thật rồi chứ??

“Đích thự là đã xảy ra không ít chuyện.” Trường Diên gật đầu nói:

“Một năm đầu muội bế quan còn bình yên vô sự, năm sau đầu tiên là trưởng lão Mạch Địch của Cửu Mạch tông mất tích, Mạch thiếu tông chủ đã xuất quan đi tìm tung tích của Mạch Địch trưởng lão, đến nay vẫn chưa có tin tức. Sau đó lại đến tông chủ của Qua Vụ hải vô ý trúng phải yêu độc, là nhị phu nhân của Qua thiếu tông chủ giúp Qua tông chủ hút hết độc tố...” 

“Qua thiếu tông chủ? Nhị phu nhân?” Dạ Dao Quang không khỏi kinh ngạc:

“Là Qua Duệ Trọng và Dương Thanh Thanh?”

Dạ Dao Quang là con gái của Hư Cốc, bối phận của cô còn cao hơn một bậc so với Qua tông chủ, dù gọi thẳng tên húy cũng không là gì, huống hồ đây là lén lút nói chuyện với Trường Diên. 

Trường Diên chân nhân cũng gật đầu: “Một năm trước, Qua thiếu tông chủ lại một lần nữa được Qua tông chủ lập làm Qua thiếu tông chủ, đồng thời bởi vì nhị phu nhân cứu tông chủ mà không giữ được thai nhi, Qua tông chủ áy náy nên đồng ý để vị nhị phu nhân này vào cửa.”

“Yêu độc của Qua tông chủ đến từ đâu?” Dạ Dao Quang đối với việc này luôn duy trì thái độ hoài nghi. Lần trúng yêu độc này của Qua tông chủ, tất cả lợi ích đều hướng về phía Qua Duệ Trọng và Dương Thanh Thanh khiến Dạ Dao Quang không thể không hoài nghi trong đó có điều gì mờ ám.

Nhưng cô biết đây tuyệt đối không phải là chuyện Dương Thanh Thanh có thể làm được. Đừng nói đến tu vi của Dương Thanh Thanh không đủ, không thể nào hạ độc cho một chân nhân Đại Thừa kỳ như Qua tông chủ, nhưng phàm là yêu vật có yêu khí quá nặng cũng không thể vào Qua Vụ hải được. Tuy Dạ Dao Quang vì Qua Vô Âm mà không thích Dương Thanh Thanh, đồng thời trong chuyện của mình Dương Thanh Thanh cũng luôn ưu tiên lợi ích cá nhân trước, nhưng Dạ Dao Quang không thể không thừa nhận Dương Thanh Thanh yêu sâu đậm Qua Duệ Trọng. Điều này có thể nhìn ra từ việc nàng ta áp chế yêu tính của mình để ở bên Qua Duệ Trọng, vì vậy người đã trở thành yêu - Dương Thanh Thanh không thể nào nội ứng ngoại hợp với một yêu quái có tu vi cao thâm được. Điều này sẽ hủy hoại Qua Duệ Trọng, cũng đi ngược lại với việc nàng ta đã từng vì thân phận mà bị coi thường, một lòng muốn đạp lên ước nguyện ban đầu muốn đứng trên mọi người của Qua Vụ hải. 

Thế nhưng, tất cả những điều này đều quá mức vừa khớp.

“Ngay cả Qua Vụ hải cũng không tra ra được nguyên nhân.” Thực ra trong lòng rất nhiều người đều đang nghi ngờ chuyện này không phải ngẫu nhiên, nhưng lại không tra ra được đầu đuôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện