Dạ Dao Quang nghe xong liền tỉnh ngộ, thì ra Hưng Hoa Đế đang bảo vệ Tiêu Sĩ Duệ. Có điều nói thế nào đi chăng nữa Tiêu Sĩ Duệ cũng không có ý gì với Vạn chiêu nghi, chẳng qua chỉ là Tiêu Sĩ Duệ xông vào tẩm cung của Vạn chiêu nghi. Nhưng dù có như vậy, cũng chỉ có thể nói lòng dạ bệ hạ bất thường.
Hoàng đế không quan tâm nữ nhân kia và nam nhân khác ở chung một chỗ có gì hay không, đều sẽ cảm thấy người con gái kia không có tự trọng, không sạch sẽ, trong lòng ắt sẽ ruồng bỏ.
“Đây là sự tín nhiệm của bệ hạ đối với Sĩ Duệ.” Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Dạ Dao Quang, Tuyên Lân cười nói.
“Ta vốn còn tưởng rằng Vạn chiêu nghi mới là đồng lõa lần này, xem ra suy nghĩ của ta vẫn còn đơn giản.” Dạ Dao Quang cảm thấy cho tới nay Vạn chiêu nghi vẫn là hiềm nghi lớn nhất, từ việc đả thương Tiêu Sĩ Duệ rồi đến việc tìm ngự y, không chỗ nào không thể hiện bản thân đang hãm hại Tiêu Sĩ Duệ. Còn nghĩ với thân phận của Vạn chiêu nghi mà ra tay, sau khi nắm giữ chứng cứ, sẽ lôi Sĩ Duệ ra.
“Vạn chiêu nghi là một người phụ nữ thông minh.” Tuyên Lân giải thích:
“Lúc đó, nàng ta nhìn thấy điện hạ đang trong cung nàng ta, nàng ta liền hiểu ngay ra có người đang lợi dụng nàng ta để đối phó điện hạ, tất nhiên còn có người hỗ trợ. Nàng ta không thể không tự bảo vệ mình, làm loạn cái bẫy của người khác nên nàng ta mới đả thương điện hạ rồi đi ra ngoài cầu cứu.”
Sau khi Tuyên Lân nhắc nhở, Dạ Dao Quang mới hiểu: “Đúng là một người thông minh.”
Nếu là cung phi bình thường, thấy tâm phúc của bệ hạ đột nhiên xuất hiện trong tẩm cung của mình, hoặc bị dọa đến lòng rối như tơ vò, hoặc sẽ giấu Tiêu Sĩ Duệ đi, nói ngắn gọn lại là không để lộ ra ngoài, nếu không nàng ta còn muốn giữ sự trong sạch hay không? Nhất là người không có chỗ nương tựa như nàng ta, chỉ dựa vào việc là nữ nhân được bệ hạ sủng ái, nếu Vạn chiêu nghi thực sự làm như vậy nàng ta chỉ có đường chết. Ngay cả Tiêu Sĩ Duệ cũng không được yên lành. Ngược lại Vạn chiêu nghi ứng biến nhanh nhạy, e rằng người bố trí đằng sau cũng không ngờ Vạn chiêu nghi lại nhanh trí như vậy, nàng ta đả thương Tiêu Sĩ Duệ rồi chạy ra ngoài tìm ngự y, kỳ thực là muốn làm lớn chuyện lên, khiến âm mưu của đối phương bị ngưng lại.
Dù sao nàng ta và Tiêu Sĩ Duệ vẫn còn trong sạch, còn nói rõ ràng được, bất luận là nàng ta hay là Tiêu Sĩ Duệ cũng còn có chút hi vọng sống. Hơn nữa nàng ta làm loạn lên như vậy, chính là hoàn toàn tin tưởng bệ hạ, giao tất cả quyền quyết định cho bệ hạ, bảo sao bệ hạ vẫn sủng ái nàng ta như cũ. Nam nhân, nhất là nam nhân quyền thế ngập trời, hy vọng lớn nhất chính là nữ nhân của mình, cho dù lúc nào, cho dù là thời điểm liên quan đến tính mạng, vẫn hoàn toàn tin tưởng mình. Không thể không nói chiêu này của Vạn chiêu nghi được ăn cả ngã về không, hợp ý bệ hạ.
Nàng ta không để sự việc đi đến hồi vô phương cứu chữa, cũng tính là cứu Tiêu Sĩ Duệ.
“Lòng dạ thật thâm sâu.” Ngay cả Dạ Dao Quang sau khi hiểu rõ rồi cũng không thể không bội phục.
“Kỳ thực Vạn chiêu nghi ngăn cản việc này cũng không phải là cách hay.” Tuyên Lân đột nhiên nói.
“Không thể được.” Dạ Dao Quang kiên quyết phản đối:
“Nếu nàng ta cũng chỉ là quân cờ thôi, sau này chúng ta tuyệt đối không thể để nàng ta bị người khác lợi dụng, trở thành người vô tội bị vạ lây được.”
Dạ Dao Quang hiểu ra, Tuyên Lân muốn lôi thân thế của Vạn chiêu nghi ra, sau đó dựa vào đó để làm hành động lớn, bức Vạn chiêu nghi đường cùng không có lối thoát. Chuyện này chỉ có thể nói là Vạn chiêu nghi hận bệ hạ nên lẻn vào cung để trả thù bệ hạ, người đầu tiên ra tay chính là tâm phúc của bệ hạ. Tất cả đều hợp tình hợp lý, Tiêu Sĩ Duệ sẽ rửa sạch được vết nhơ.
Tuyên Lân nhíu mày, tuy không thể hiện nét mặt ra ngoài nhưng trong lòng lại nghĩ Dạ Dao Quang lòng dạ yếu đuối, trong tình thế nguy hiểm này, có một một phương pháp nhanh gọn mà không bẩn thỉu đủ khả năng phá vỡ
thế nguy hiểm như vậy, không hiểu vì sao Dạ Dao Quang lại phản đối.
“Vạn chiêu nghi vốn có ý đồ xấu.” Tuyên Lân nói.
Nếu Vạn chiêu nghi thật sự trong sạch, là một người phụ nữ lương thiện, không hề có mục đích khác, Tuyên Lân cũng không muốn làm vậy. Nhưng trên thực tế Vạn chiêu nghi không hề như vậy, là một người phụ nữ tâm tư kín đáo, thông minh tuyệt đỉnh. Như vậy có khi còn gây bất lợi cho bệ hạ nếu giữ ở bên, sớm muộn cũng sẽ là mối họa. Tuyên Lân không nghĩ tới việc giữ lại Vạn chiêu nghi. Loại bỏ Vạn chiêu nghi sẽ bớt đi nguy hiểm cho bệ hạ, có thể cứu Tiêu Sĩ Duệ đang gặp nguy, Tuyên Lân cảm thấy kế sách này không có chỗ nào không tốt cả.
Thế gian này, nơi đâu cũng là hi sinh, nếu Vạn chiêu nghi đã rơi vào trong bàn cờ này rồi, trở thành quân cờ hy sinh chỉ còn là vấn đề thời gian. Tuyên Lân không hề cảm thấy Vạn chiêu nghi vô tội.
“Tạm thời không nói đến nàng ta có ý đồ xấu là suy đoán của ta, tuy nàng ta có đủ động cơ nhưng trừ phi cậu nắm giữ chứng cứ nàng ta giết Sĩ Duệ, bằng không ta tuyệt đối không hãm hại nàng ta.” Dạ Dao Quang lắc đầu nói:
“Nàng ta vốn là một người phụ nữ đáng thương, nếu phụ thân của nàng ta không trở thành vật hi sinh, sao có thể tràn đầy thù hận chứ. Ta không hề có tấm lòng lương thiện muốn độ hóa sự hận thù của nàng ta, nhưng mặc kệ sau này nàng ta đối xử với bệ hạ thế nào, có uy hiếp đến Sĩ Duệ, đến ta hay không, lúc này nàng ta không có ý đó, ta không thể dựa vào phỏng đoán mà làm hại tính mạng nàng ta. Nó là vấn đề nguyên tắc của ta.”
Nếu sau này Vạn chiêu nghi thật sự ra tay, cô tuyệt đối sẽ không nương tay nhưng lúc này nàng ta là người vô tội, Dạ Dao Quang sẽ không vì hoài nghi mà khiến nàng ta phải chịu tội thay giống phụ thân của nàng ta, trở thành vật hy sinh cho những người có địa vị cao.
Tuyên Lân day day mũi mình, mở mắt ra nói: “Dạ cô nương, thế gian này e rằng chỉ có Doãn Hòa mới xứng đôi với cô.”
Dạ Dao Quang có chút không hiểu tại sao Tuyên Lân đột nhiên nói ra câu nói như vậy.
“Dạ cô nương quá sạch sẽ.” Tuyên Lân lại nói.
Thế gian này nào có nhiều công bằng công chính như vậy, nếu không đạp người có nguy cơ uy hiếp đến mình vào bụi rậm, không có việc tàn nhẫn thà giết lầm còn hơn bỏ sót thì sao làm nên việc lớn được. Tuyên Lân không biết đây có phải là tư duy riêng biệt của người tu luyện hay không. Hắn tuy không thể nào phản bác nhưng cũng không tán thành, sinh tồn không hề tồn tại giữa người với người, nhất là đối với người muốn trèo lên cao.
Sợ rằng chỉ có người thông minh tuyệt thế, mưu trí hơn người, rơi vào trường hợp nào cũng có hàng nghìn biện pháp hóa giải như Ôn Đình Trạm mới có thể bên nhau lâu dài với người sạch sẽ như Dạ Dao Quang được, đổi lại là bất cứ ai thì cũng thấy mệt mỏi.
Dạ Dao Quang dường như hiểu ý nghĩ của Tuyên Lân, định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên cửa phòng mở ra, Lục Vĩnh Điềm tinh thần sảng khoái đi ra: “Hương liệu này của Doãn Hòa không tồi nha, còn nhiều không, chia cho ta một ít, ta mang về dùng.”
Tuyên Lân và Dạ Dao Quang liếc nhau, Dạ Dao Quang nói: “Ngày mai cậu không cần đến nha môn trực ư?”
“Hôm nay với ngày mai ta được nghỉ.” Bọn họ phân ca cho nhau như vậy vì muốn chắc chắn là người trực luôn giữ được trạng thái tốt nhất để ứng phó với những việc đột ngột phát sinh.
Dù sao đây cũng là hoàng thành, không có việc gì tự nhiên sẽ nhàn rỗi, nếu xảy ra chuyện thật, nhất định sẽ là chuyện lớn, bởi vậy nếu đang làm nhiệm vụ mà sức khỏe không tốt mới là tội lớn.