“Nguyệt chiếu khinh sa động lăng ba, phong quá ưu đàm phiêu cửu tương.” Dưới ánh trăng, nữ quỷ kia yên lặng hồi lâu mới mở miệng. Trong gió đêm, giọng nàng mang theo nỗi muộn phiền vô tận:
“Ta tên Nguyệt Cửu Tương, sinh năm Quý Dậu, ở huyện Hán Nguyên, trấn Cửu Tương, phủ Tương Dương…”
Nghe lời kể của Nguyệt Cửu Tương, Dạ Dao Quang mới biết được thì ra cô gái này đã chết mười chín năm rồi, năm nay chắc nàng cũng đã ba mươi chín tuổi. Nàng sinh ra ở nơi non xanh nước biếc, gia đình có thể coi là khá giả, phụ thân là cử nhân lúc tiên hoàng còn tại vị. Lúc gia đình lâm vào cảnh khổ tận cam lai, phụ thân nàng vào kinh đi thi thì mắc bệnh nặng, mẫu thân vì chạy chữa cho phụ thân, bán sạch gia sản trong nhà nhưng vẫn không mấy khởi sắc. Cuối cùng phụ thân của nàng bệnh nặng qua đời, không lâu sau mẫu thân cũng vì lao lực quá độ mà mất. Nhà nội đã không còn họ hàng thân thích nào hết, nhà ngoại thì đang trong cơn quẫn bách, khi đó nàng mới chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, bên nhà ngoại đã thay nàng chôn cất cha mẹ, đón nàng về nhà. Nhưng mợ và cậu đều không thích nàng nên chưa đầy một năm, mợ đã muốn bán nàng đi. Ông bà ngoại đã nhiều tuổi cũng phải nhìn sắc mặt hai vợ chồng cậu mợ sống qua ngày. Trong nhà còn có một đường huynh lớn hơn nàng sáu tuổi, không biết học thói hạ lưu ở đâu, rất hay động tay động chân với nàng, nhiều lần bị ngoại tổ mẫu bắt gặp. Ngoại tổ mẫu ngoại trừ cứu nàng, cũng không dám trách móc nặng nề đường huynh.
Sau khi phát giác ý đồ của mợ, ngoại tổ mẫu cũng không có cách nào, chỉ đành tìm một gia đình đáng tin cậy, bán nàng làm con dâu nuôi từ bé. Sau khi tìm hiểu kỹ càng, đúng là có một người vô cùng thích hợp, đó chính là nhà chồng của Nguyệt Cửu Tương sau này - Nhạc gia. Nhạc gia này có một quả phụ nuôi một đứa bé trai - Nhạc Thư Ý. Nhạc Thư Ý vừa hay bằng tuổi Nguyệt Cửu Tương, hơn nữa họ của hai người lại còn đồng âm. Khi đó Nhạc Thư Ý mắc phải bệnh lạ, nghe nói lúc được cao nhân chỉ điểm phải tìm một nữ tử có bát tự tướng vượng đính hôn, bởi vì lý do đính hôn vô lý, gia cảnh Nhạc Thư Ý cũng bình thường nên nhiều người không đồng ý, nhà nào đồng ý thì lại không vừa mắt Nhạc phu nhân. Tổ mẫu của Nguyệt Cửu Tương đưa nàng tới cửa, Nhạc phu nhân vừa nhìn đã thích, lập tức vỗ bàn đồng ý.
Cứ như vậy, Nguyệt Cửu Tương trở thành vợ nuôi từ bé của Nhạc Thư Ý. Nhưng mợ của Nguyệt Cửu Tương không chịu, cảm thấy tiền Nhạc phu nhân đưa cho ít quá, đi khắp nơi tung tin đồn, góa phụ mất chồng dễ bị người ta soi mói. Cuối cùng Nhạc phu nhân bị làm phiền đến không chịu nổi, liền dẫn Nhạc Thư Ý và Nguyệt Cửu Tương rời phủ Tương Dương, định cư ở Hàm Ninh. Vốn định đến nhà thân thích, nhưng không biết họ hàng thân thích đã đi đâu nhiều năm rồi.
Có điều, ở Hàm Ninh, gia đình ba người bọn họ sống rất tự do tự tại, cuộc sống tuy nghèo túng nhưng không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc. Nhạc phu nhân là một người hiền hòa, không những nuôi dạy Nhạc Thư Ý trở thành con người tao nhã, đến Nguyệt Cửu Tương cũng có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Hai người trên danh nghĩa là phu thê nhưng trong lòng chỉ coi nhau như người thân.
Mãi đến khi Nhạc Thư Ý đỗ cử nhân, hắn quen với một người là con của quan thần. Để chuẩn bị cho việc thi cử hắn đến sống trong nhà người bạn đó, vốn là mượn tàng thư các nhà bạn để mở mang thêm kiến thức trước khi thi, thật không ngờ hắn lại gặp được một cô gái khiến hắn mở mang tầm nhìn. Cô gái này là cháu ngoại trong nhà, nghe nói gia thế còn tốt hơn người bạn thân kia, hắn tự biết thân phận thấp hèn nên đã vùi sâu tình cảm xuống đáy lòng. Thật không ngờ cô gái này lại nhân ngày tết Thượng Nguyên lén lút bày tỏ tình cảm với Nhạc Thư Ý.
Tình cảm trong tim Nhạc Thư Ý trỗi dậy nhưng hắn lại bình thản nói trong nhà đã có vợ chưa cưới, mà cô nương kia
thân phận cao quý, hắn không muốn trèo cao. Nhưng hắn càng làm cao, càng khiến cô nương kia không buông tay được, không ngừng gây sự. Nam nhân sao có thể không mềm lòng với người mình thương chứ?
Cuối cùng Nhạc Thư Ý cũng không qua được ải tình, trong lòng áy này, định sau khi học xong sẽ về nói rõ với Nguyệt Cửu Tương, hủy bỏ hôn sự này, đổi tên họ cho Nguyệt Cửu Tương, lấy thân phận huynh trưởng tìm gia đình tốt gả nàng đi. Thế nhưng ý trời trêu người, còn chưa đến kỳ thi Hội, mới đến cuối năm, Nhạc phu nhân bệnh nặng, Nhạc Thư Ý vội vàng về nhà, cũng đã hẹn thề cùng nữ tử kia, chờ đến kỳ thi Hội cao trung năm tới, hắn nhất định sẽ đến cửa cầu thân.
Nhưng không ai ngờ được, Nhạc phu nhân bệnh nặng khó mà khỏi được. Bà chết đi Nhạc Thư Ý phải giữ đạo hiếu ba năm, lo rằng ba năm sau Nguyệt Cửu Tương đã lớn tuổi nên bà hy vọng trước khi bà nhắm mắt, Nhạc Thư Ý và Cửu Tương sẽ thành thân, cũng coi như xông hỉ, không chừng sức khỏe của bà sẽ có chuyển biến tốt.
Nhạc Thư Ý là một đứa con hiếu thảo, hắn không còn cách nào cự tuyệt yêu cầu của mẫu thân nằm triền miên trên giường bệnh, một bên là lời hứa với cô gái mình yêu, một bên là yêu cầu của mẫu thân. Hắn nói cho mẫu thân biết hắn đã yêu người khác, biết được đối phương xuất thân cao quý, là cháu ngoại của phủ Tổng đốc, Nhạc phu nhân tức đến mức thổ huyết. Bà cho rằng con trai mình bị phú quý làm mờ mắt, học thói thấy người sang bắt quàng làm họ. Bà nhất quyết bắt Nhạc Thư Ý bỏ ngay suy nghĩ đó đi, không được phụ Nguyệt Cửu Tương.
Nguyệt Cửu Tương vốn cũng không có tình cảm nam nữ với Nhạc Thư Ý, cũng giúp Nhạc Thư Ý khuyên Nhạc phu nhân. Nhưng trong mắt Nhạc phu nhân, Nguyệt Cửu Tương quá mức nhẫn nhịn, quá mức hiền đức, bà càng không muốn Nguyệt Cửu Tương chịu thiệt thòi. Bà nghĩ, nếu bà mất, Nguyệt Cửu Tương nhất định không muốn quay về nhà ngoại buồn tẻ kia, nay con trai lại như vậy, chẳng phải sau này Nguyệt Cửu Tương được bà nuôi lớn như con gái sẽ phải chịu uất ức ư? Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Nhạc phu nhân, bà nhất định ép Nhạc Thư Ý cưới Nguyệt Cửu Tương. Lúc kỳ thi Hội sắp đến, cô gái Nhạc Thư Ý yêu gửi thư đến. Không may phong thư này bị Nhạc phu nhân nhìn thấy, Nhạc phu nhân thấy được cô gái này vừa điêu ngoa, vênh mặt hất hàm sai khiến, còn viết thêm nếu Nhạc Thư Ý dám phụ bạc nàng ta, nàng ta sẽ khiến Nhạc Thư Ý sống không bằng chết. Nhạc phu nhân càng thấy cô gái này không hợp với con trai mình, không phải cô gái hiền lành nên bắt Nhạc Thư Ý báo tin đã lập gia đình rồi đoạn tuyệt với nàng ta.
Nhạc Thư Ý và mẫu thân cãi cọ mấy ngày liền, thậm chí lúc tranh chấp hắn còn nói ra việc vẫn chưa cùng Nguyệt Cửu Tương động phòng, Nhạc phu nhân tức đến nỗi ngất ngay tại chỗ. Đại phu đến khám nói ngày tháng của Nhạc phu nhân không còn nhiều nữa, Nhạc Thư Ý áy náy, đành đau lòng thuận theo ý của Nhạc phu nhân, viết thư đoạn tuyệt, đồng thời cùng Nguyệt Cửu Tương viên phòng.
Nửa tháng sau, Nguyệt Cửu Tương phát hiện có thai, Nhạc phu nhân mừng vui chưa được bao lâu thì qua đời. Từ đó Nhạc Thư Ý và Nguyệt Cửu Tương bỗng trở nên xa cách, vốn dĩ là hai người thân, chỉ vì mối quan hệ khó xử này, lại trở thành người xa lạ đã từng quen. Mãi đến khi Nguyệt Cửu Tương sinh đôi một nam một nữ, vì con cái, hai người trở nên gần gũi hơn.
Sau đó, Nguyệt Cửu Tương và Nhạc Thư Ý bàn luận cả đêm rồi quyết định cứ bên nhau như vậy, bảo vệ nhà của bọn họ, sống đến già như bao đôi vợ chồng khác.