Ánh mắt Dạ Dao Quang rất bình tĩnh, cô bảo hai vị trưởng lão cởi dây trói cho mỹ hồ ly rồi mới cất tiếng hỏi: "Quen biết đã một thời gian nhưng tới bây giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi."
Mỹ hồ ly chớp chớp đôi mắt ươn ướt trong veo như nước, trực giác nhạy bén của hồ ly nói cho hắn biết, lúc này Dạ Dao Quang dường như có chút không giống, nhưng cụ thể là không giống ở chỗ nào, vì hắn thường ngày ít tiếp xúc với con người nên không thể nói rõ ra được. Dạ Dao Quang hỏi tên hắn, hắn vẫn rất vui: "Xích Ly, hãy gọi ta là Xích Ly."
Dạ Dao Quang cười dịu dàng, cô gật đầu: "Xích Ly, tên rất hay và ngươi cũng rất hợp với cái tên này."
"Ta cũng cho là như thế." Xích Ly lập tức như mở cờ trong bụng.
"Xích Ly, vì sao ngươi tới tìm ta?" Ánh mắt Dạ Dao Quang chăm chú nhìn Xích Ly.
"Ta thích cô, ta muốn ở bên cạnh cô." Xích Ly vội vã bày tỏ tâm tư.
"Ngươi thích ta? Ngươi có biết ta người thế nào không?" Dạ Dao Quang hỏi ngược lại.
"Ta biết, cô là một người tốt." Xích Ly trả lời.
"Người tốt?" Dạ Dao Quang bật cười lắc đầu:
"Rất nhiều người từng nói về ta như vậy, nhưng ta lại không cho là như thế. Xích Ly, có thể cha ngươi kể lại những câu chuyện của những kẻ tu luyện là loài người cho ngươi nghe quá ác nghiệt nên việc ta hạ thủ lưu tình với ngươi, khiến ngươi nghĩ rằng ta không giống với người thường. Ngươi sinh lòng hiếu kỳ với ta, nhưng đây không phải là thích, càng không phải là yêu."
"Không phải, ta thực sự thích cô." Xích Ly rất cố chấp nói.
Dạ Dao Quang lập tức ra tay nhanh như chớp, đè chặt đan điền của Xích Ly: "Nếu ta muốn yêu đan của ngươi, ngươi sẽ cho chứ?"
Nhìn đôi mắt đẹp mỹ miều lạnh như băng của Dạ Dao Quang, vùng đan điền ngăn cách da thịt, hắn cũng cảm thấy bị ép bức. Hắn không hề nghi ngờ Dạ Dao Quang thực sự sẽ phá vỡ thân thể của hắn để lấy đi yêu đan, ngơ ngác hỏi: "Vì sao lại làm như vậy?"
Dạ Dao Quang ngược lại nở nụ cười diễm lệ như hoa mai nở, thu tay về: "Xích Ly, đây không phải là yêu, chờ cho đến khi ngươi gặp được một người muốn lấy đi tính mạng của ngươi, ngươi không chút do dự chân thành đáp ứng, đó mới là yêu. Mà phu quân của ta, chàng chính là yêu ta như vậy."
Câu nói này của Dạ Dao Quang, không chỉ có Xích Ly, ngay cả Mạch Khâm đứng ở phía xa cũng vì câu nói đó mà rung động.
Dạ Dao Quang không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh đang hướng về phía cô, cô chậm rãi đứng lên đón lấy ánh trăng sau cành mai. Hình bóng của cô chiếu rọi trên mặt đất, mảnh mai mà kiên cường, giọng nói của cô trong gió đêm nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại tràn đầy khí phách:
"Phu quân của ta, chàng là một người phàm nhưng từ khi chúng ta còn ăn chưa đủ no, chàng mới chỉ có chín tuổi đã có thể quyết một lòng vì muốn cho ta được ăn no mặc ấm mà bán chính bản thân mình đi; phu quân của ta, chàng là một người phàm, khi ta cố chấp muốn tự mình thỏa mãn mong muốn của bản thân, khi đó chàng mới mười tuổi liền dám vì ta chịu lôi kiếp; phu quân của ta, chàng là một người phàm, chàng lại tình nguyện cùng ta trèo non lội suối, vì hóa giải tiếc nuối trong lòng ta, thay ta đỡ một chưởng trí mạng của người tu luyện Hóa Thần kỳ; phu quân của ta, chàng là một người phàm, chàng có thể vì muốn đáp ứng những ước mơ của ta, theo ta đi khắp chân trời góc biển; phu quân của ta, chàng là một người phàm, chàng có thể vì ta mà chịu khổ nhục thiệt thòi, chuyên tâm làm quan chỉ vì hướng đến một ngày, có thể tạo phúc cho muôn dân trong thiên hạ, để ta được giảm nhẹ tội tiết lộ thiên cơ; phu quân của ta, chàng là một người phàm, sau khi ta vì đại nghĩa xứng đáng trong lòng của bản thân mà chết, chàng chưa từng oán trách ta, tức giận ta, còn bất chấp tất cả tìm cách cho ta khởi tử hoàn sinh, bán mất năm năm tự do và linh hồn..."
Ánh trăng lạnh lẽo êm ái rọi xuống hòa vào trong mắt Dạ Dao Quang, tầm mắt cô có chút mơ hồ, nước mắt trong suốt chảy xuống khóe mắt, ngưng lại thành giọt chậm rãi rơi xuống khóe môi, dưới ánh trăng, ánh sáng khúc xạ lại càng động lòng người.
"Cuộc đời này có thể gặp được một người tâm đầu ý hợp, cho dù phải trải qua tầng mười tám địa ngục, ta cũng nguyện ý vì chàng mà không cần phải nhận được báo báo đáp gì." Ánh mắt nhìn xuống, cô nhìn vào đôi mắt ngơ ngác của Xích Ly:
"Ta cho ngươi biết những thứ này, không phải để so sánh ngươi
với chàng ấy, mà là muốn nói cho ngươi biết, thế gian này sẽ không có một người nào có thể in sâu trong lòng ta như chàng, khiến ta rung động. Cho nên, ngươi hà tất phải vì một lần tình cờ gặp gỡ mà chìm đắm u mê như vậy? Kéo dài thời gian của bản thân, còn làm giảm đi sự khâm phục của ta đối với sự tu luyện của ngươi. Thế gian này luôn là cầu mà không được, luôn là gặp được rồi lại bước qua nhau, chúng ta gặp liền quý trọng, bỏ lỡ thì phải dứt khoát buông tay mới thật sự là biết yêu chính mình. Mà ta hy vọng thế gian này mỗi người đều hiểu được như thế nào là biết yêu chính mình, ít nhất là trước khi gặp được người xứng đáng để ngươi yêu hơn chính bản thân mình."
Nói xong, Dạ Dao Quang hít một hơi thật sâu. Thì ra trực tiếp đối mặt không hề thấy đáng sợ, thì ra mở ra vết sẹo ở đáy lòng, sau khi mọi đau đớn qua đi mới có thể rực rỡ hồi sinh, cô đột nhiên cảm thấy linh hồn theo đó cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Tiểu hồ ly nghe xong lời nói chậm rãi của Dạ Dao Quang, quá phức tạp quá trầm lắng, hắn hoàn toàn không cách nào lý giải, trong lòng nặng trĩu. Hắn cảm thấy hắn cần phải tỉnh táo, hắn giương mắt mơ màng nhìn Dạ Dao Quang rồi sau đó quay người rời đi.
Dạ Dao Quang nhìn thấy bóng dáng hắn dần biến mất ở trong màn đêm, không khỏi cong cánh môi.
Quay người lại, Dạ Dao Quang cười nhẹ với Mạch Khâm, trở về gian phòng của mình. Cô ôm lấy Kim Tử, nằm trên giường rồi rất nhanh chìm vào giấc mộng đẹp.
Mà giờ khắc này Ôn Đình Trạm đang nằm trong một căn phòng khác, khóe môi cong lên có chút ngốc nghếch, cả người dường như rơi vào trong một lọ mật ngọt ngào. Bởi vì từng chữ mà Dạ Dao Quang nói, Ma quân đều nghe lén rồi tận lực ghi nhớ và kể lại cho Ôn Đình Trạm nghe.
Ma quân nhìn người ngày thường có vẻ là một người trầm tĩnh lạnh lùng nhìn xa trông rộng này, lúc này lại như một kẻ ngu ngốc, lập tức nhún nhường chui vào trong Dương châu.
Ngày hôm sau, Dạ Dao Quang nhận được một phong thư, là thư của Tiêu Sĩ Duệ gửi tới. Thì ra là hoàng thượng ban hôn cho hắn, vẫn chọn một trong ba người lúc đầu, là Dụ Thanh Tập - cháu gái ruột của Khu mật sứ, hôn lễ định vào tháng năm vì tháng hai là kì thi Hội, tháng tư phải thi Đình. Đồng thời cũng truyền đến một tin, Văn Du lần này tham gia thi Hương tại Hồ Quảng, lấy được thành tích tốt Giải nguyên Hồ Quảng, tin tốt cuối cùng chính là Tần Đôn sắp làm cha rồi, sau đó một tháng nữa thì Trọng Nghiêu Phàm và Bách Lý Khởi Mộng cũng sẽ kết hôn.
Thật đúng là những tin tức tốt liên tiếp, nếu tháng giêng Bách Lý Khởi Mộng kết hôn, Dạ Dao Quang chỉ sợ không thể ở nơi này để đón năm mới, không thì thời gian cũng sẽ hơi gấp gáp. Dù sao Bách Lý Khởi Mộng cũng chẳng có ai thân thích, chỉ có cô là người bạn thân duy nhất, cho dù thế nào cũng phải dành nhiều sự quan tâm hơn.
Cho nên ngày hôm ấy, Dạ Dao Quang liền đến chào từ biệt Mạch Khâm, dự định ngày mai sẽ rời đi.
Ban đêm tính toán thời gian, Mạch Khâm rời khỏi phòng Ôn Đình Trạm, cô mới qua nhưng cũng không đi vào, mà chỉ đứng trước cửa sổ nói với cậu:
"Hôm qua, đa tạ ngươi đã một lời thức tỉnh ta. Tuy thế giới của ta cũng không phải là hoàn toàn trong sạch, trước nay ta không hề thích ma vật nhưng ta vẫn nợ ngươi một ân tình. Nếu có một ngày, ngươi có điều gì cần giúp đỡ, có thể đến thôn Đỗ Gia, trấn Thái Hòa, huyện Lư Lăng, quận Dự Chương tìm ta, ta họ Dạ. Chỉ cần không phạm vào chính đạo thiên ý, ta sẽ dốc hết khả năng, tuyệt không khước từ."
Nói xong, Dạ Dao Quang liền xoay người rời đi.
Ôn Đình Trạm dõi theo bóng cô trên ô cửa giấy, cậu đưa tay chạm vào hình bóng càng lúc càng xa của cô, mãi đến khi biến mất mới thấp giọng nói: "Dao Dao, đợi ta ba tháng nữa thôi..."