Quái Phi Thiên Hạ

Chương 80: Dung Mạo Tuyệt Sắc


trước sau

Bởi vì lo lắng cho A Lâm nên sáng sớm ngày tiếp theo tu luyện xong Dạ Dao Quang liền dẫn theo Ôn Đình Trạm và Kim Tử đi tìm Ngụy Lâm. Chỗ Ngụy Lâm chỉ cách chỗ bọn họ một con hẻm nhỏ, rất nhanh đã đến nơi.

“Đang chuẩn bị ăn sáng, vốn định sai người đi mời các ngươi thật không ngờ các ngươi đã tới rồi!” Sau khi ở chung, bởi vì Ngụy Lâm và Ôn Đình Trạm có giao tình cho nên nói chuyện cũng thân thiện dễ gần hơn không ít.

“Chính là muốn qua đây sớm để kịp ăn sáng đó!” Dạ Dao Quang cũng rất tùy ý ngồi xuống bàn cơm, sau đó ngước mắt lên hỏi: “Mọi người định lúc nào thì đi Hà Hoa Bá?”

Hà Hoa Bá chính là nơi ở hiện giờ của cha mẹ A Lâm.

Đang nói chuyện thì cơm nước đã được bưng lên, Ngụy Lâm mời Ôn Đình Trạm ngồi xuống: “Dùng xong đồ ăn sáng sẽ xuất phát, Tôn cô nương rất nhớ cha mẹ của mình.”

“Một lát nữa ta sẽ đi theo các ngươi!” Dạ Dao Quang nghe xong gật đầu nói một câu, tự tay gắp một viên sủi cảo bắt đầu ăn sáng.

Ngụy Lâm hơi kinh ngạc, tuy Dạ Dao Quang vẫn đi theo mấy người bọn họ nhưng đều là nấp ở một nơi bí mật gần đó quan sát, lúc này đột nhiên thay đổi phương thức khiến hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng Dạ Dao Quang cũng có cách thức làm việc riêng của mình, Ngụy Lâm cũng không hỏi gì thêm, ba người tập trung ăn sáng.

Sau khi ăn xong đang chuẩn bị ra cửa thì thấy quản gia nhà Ngụy Lâm vội vã chạy đến, trong tay hắn còn cầm một chiếc thiệp mời màu vàng kim vui mừng đưa cho Ngụy Lâm, giọng nói không che giấu được kích động: “Thiếu gia, là Trọng nhị gia gửi thiếp mời!”

Ngụy Lâm hơi chấn động, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: “Trọng nhị gia sao lại đưa thiệp mời cho ta?”

Dạ Dao Quang cũng không biết Trọng nhị gia là ai. Có thể nói toàn bộ vương triều Đại Nguyên ngay cả người bán hàng rong cũng nghe qua danh hào của Trọng nhị gia, đó là nhân vật phú khả địch quốc (*), tài phú của hắn có thể coi như đứng đầu ở Đại Nguyên. Ngụy gia cũng coi như là nhà có tiền, nhưng đứng ở trước mặt Trọng nhị gia chẳng khác nào hạt cát trong sa mạc.

“Trọng nhị gia chỉ ở ngoài cửa, hắn nói là tới thăm Dạ cô nương.” Quản gia lúc này mới tỉnh táo một chút.

“Mau mở cửa chính ra nghênh đón!” Ngụy Lâm vừa phân phó, vừa quay đầu lại hỏi Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương quen biết Trọng nhị gia sao?”

“Không biết!” Dạ Dao Quang thành thật lắc đầu.

Nhưng ánh mắt của Ôn Đình Trạm lóe lên, hắn nghĩ đến người đêm qua đã gặp phải.

Trên thực tế, đúng như Ôn Đình Trạm đoán. Ngụy Lâm đón vào là một vị công tử toàn thân áo gấm lộ ra vẻ phong hoa tuyệt đại, dung mạo vô cùng tuấn tú, cũng chính là nam tử đêm qua được Dạ Dao Quang cứu, là mỹ nam có thanh danh đệ nhất phú hào vương triều Đại Nguyên - Trọng Nghiêu Phàm.

Dạ Dao Quang mặc dù đã biết dung mạo của người nam nhân này có thể coi như là có một không hai trong thiên hạ, nhưng khi nhìn lại lần nữa cô vẫn bị chấn động mạnh mẽ.

Cả người hắn mặc áo choàng màu xanh nhạt, đường chỉ tơ vàng viền quanh thân áo, trên áo choàng có hoa văn cổ xưa tạo ra khí chất nho nhã, bên ngoài là một lớp áo màu xanh lam, ống tay áo cũng viền chỉ tơ vàng. Bên hông là một đai lưng bằng vàng khảm ngọc, dưới đai lưng đeo một khối ngọc bội song ngư giá trị không nhỏ, trong lúc hắn đi tay áo bào hơi lay động, mái tóc dài đen như mực. Đỉnh đầu có một ngọc quan màu xanh, nhìn qua vô cùng tinh xảo giống như ngũ quan của hắn vậy.

Đây là một nam tử có gương mặt trái xoan, hàng mi dài cong vút, lông mày lại nghiêm nghị hàm chứa sự sắc bén, sống mũi cao, đôi mắt thâm thúy như có làn sương mỏng bao quanh khiến người ta nhìn không thấu. Khuôn mặt của hắn vô cùng xinh đẹp nhưng lại không có sự nhu nhược của nữ tử, ngược lại tạo ra một vẻ đẹp cương nhu dung hòa tuyệt mỹ.

Hắn từ chính đường chậm rãi ưu nhã bước tới, ống tay áo phất qua đám hoa đào đang nở trong đình viện, cuốn theo màu hồng của cánh hoa, giống như hoa đào kia bay theo hắn mà đến, cảnh
tượng diễm lệ vô cùng.

“Dạ cô nương, Trọng mỗ đến đây cảm tạ ơn cứu mạng!” Trọng Nghiêu Phàm đứng trước mặt Dạ Dao Quang, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười ngại ngùng yếu ớt, tao nhã mà lễ độ nói.

Dạ Dao Quang hơi ngẩn ngơ, thật đẹp, đẹp quá, yêu nghiệt này lại không phải là yêu nghiệt thật sự, nếu không nhất định cô sẽ mượn cớ bắt đi...

“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm nhìn thấy vị hôn thê từ nhỏ của mình lại bị sắc đẹp làm cho mê hoặc không khỏi nhíu mày một cái, nhẹ giọng gọi Dạ Dao Quang, sau đó theo bản năng sờ sờ mặt mình, cậu không thích người nam nhân tuyệt sắc trước mắt này!

Lúc này Dạ Dao Quang mới lấy lại tinh thần, cố gắng bình tĩnh nhìn Trọng Nghiêu Phàm: “Nghe nói Trọng công tử phú khả địch quốc?”

Cũng không nên trách cô tham tiền tài nha, bây giờ nếu muốn cô không ham mê sắc đẹp thì cũng chỉ có tiền tài.

Đại quản gia đi theo Trọng Nghiêu Phàm đến đây nghe thấy câu nói của Dạ Dạo Quang lập tức nhìn Dạ Dao Quang bằng ánh mắt mịt mờ. Ngay cả Ngụy Lâm cũng không hiểu vì sao Dạ Dao Quang bình thường thông minh như vậy lại có thể nói ra lời này, phải biết rằng Trọng Nghiêu Phàm cũng không phải người bình thường, nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được một ân tình của Trọng Nghiêu Phàm. Nếu để cho Trọng Nghiêu Phàm thiếu nợ một ân tình, nhất là ân cứu mạng thì đúng là không tiền tài nào có thể so sánh được, bởi tiền đối với Trọng Nghiêu Phàm cũng chỉ là một con số mà thôi nhưng ân tình thì lại khác!

“Tài phú cũng có chút khả quan!” Trọng Nghiêu Phàm mỉm cười trả lời.

Dạ Dao Quang cười híp mắt, đưa bàn tay trắng nõn mềm mại của mình đến trước mặt Trọng Nghiêu Phàm.

Trọng Nghiêu Phàm sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.

Dạ Dao Quang nhíu mày: “Ngươi không phải đến tặng quà cảm ơn sao? Mau đem ra đi!”

Cho dù là Ngụy Lâm hay Trọng Nghiêu Phàm cũng chưa từng thấy cô nương nào giống như Dạ Dao Quang, trực tiếp như vậy đòi tiền đòi quà cảm ơn...

Ngụy Lâm mở to mắt nhìn. Trọng Nghiêu Phàm cũng chỉ là kinh ngạc trong nháy mắt, rất nhanh hắn khôi phục lại sự bình tĩnh, gỡ xuống ngọc bội song ngư đang treo bên hông. Ngọc bội có một sợi dây rút có thể chia ra làm hai con cá, một con màu tím mắt màu xanh lục, một con màu xanh lục mắt màu tím. Hắn đưa cho Dạ Dao Quang một con: “Đây là tín vật của ta, thứ này có thể điều động tất cả nhân tài của Trọng gia ta một lần.”

Dạ Dao Quang thấy một đôi tay dài mảnh khảnh nâng ngọc bội lên trước mắt của cô. Cô cảm giác có một luồng sức mạnh truyền đến.

Thì ra ngọc bội này không phải vật phàm, chẳng những có giá trị không nhỏ lại còn là pháp khí, mặt trên của miếng ngọc tràn đầy sinh khí khiến tim Dạ Dao Quang đập thình thịch.

Cô cũng không nhận lấy mà ngước mắt nhìn Trọng Nghiêu Phàm: “Tất cả nhân lực và tài lực?”

“Tất cả!”

“Ngươi cũng không sợ ta lấy hết tiền tài của Trọng gia về làm của riêng sao?”

“Nếu cô nương nguyện ý vì Trọng mỗ tiếp nhận cái gánh nặng ngàn cân này, Trọng mỗ cầu còn không được!” Trọng Nghiêu Phàm không hề miễn cưỡng do dự, thản nhiên đáp lại.

“Ngọc bội kia ta không cần, song ngư chia lìa sẽ tạo thành kiếp nạn cho ngươi!” Dạ Dao Quang sở dĩ không nhận cũng bởi nhận ra ngọc bội này đã có gắn kết với sinh mệnh của Trọng Nghiêu Phàm, nếu có một ngày ngọc bội bị tách ra thì Trọng Nghiêu Phàm sẽ có đại nạn sinh tử.

***

(*) Phú khả địch quốc: Nôm na là vô cùng giàu có, có thể sánh được với cả một quốc gia.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện