Nói như thế, vậy thật đúng chính là Đơn Cửu Từ rồi!
Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng ngời, nhìn Tần Đôn: “Trời không tuyệt đường của người, người cứu cậu đến rồi.”
Dạ Dao Quang chưa từng cảm thấy Đơn Cửu Từ lại đáng yêu đến thế, đúng là một trận mưa đúng lúc. Cô vội vã đến phòng chính tiếp khách, nhìn thấy Cao Hử đứng ở bên cạnh Đơn Cửu Từ cúi đầu khom lưng, thật sự giống hình dung của Tần Tam. Dạ Dao Quang bước vào, vẻ nịnh nọt của Cao Hử mới biến mất.
“Tam công tử sao lại đột nhiên đến huyện Trường Thanh nhỏ bé này?” Dạ Dao Quang rất hoài nghi đối với việc này, đương nhiên cô và Đơn Cửu Từ chỉ là có duyên vài lần gặp mặt, Đơn Cửu Từ và cô đến bạn bè bình thường còn không được tính, tất nhiên sẽ không nghĩ đến việc Đơn Cửu Từ đuổi theo cô mà đến.
“Đến đây là vì chút chuyện riêng của Đơn mỗ.” Đơn Cửu Từ cười nói:
“Vốn là muốn đến nha phủ tìm Tần tri huyện nghe ngóng, mới biết Dạ cô nương cũng ở đây, Dạ cô nương là ân nhân cứu mạng của Đơn mỗ, Đơn mỗ sao có thể biết mà không gặp?”
“Ta nhớ trước khi ta rời khỏi Đế đô, tam công tử còn muốn đền ơn ta, ta đã đến chỗ này nhưng đến một bữa sơn hào hải vị đều chưa từng ăn. Tam công tử vốn là người biết hưởng thụ, không biết có rượu ngon thức ăn ngon chiêu đãi ta một bữa không?” Dạ Dao Quang đương nhiên mượn thế nói.
“Dạ cô nương chịu nể mặt để Đơn mỗ mời cơm, Đơn mỗ cầu còn không được.” Đơn Cửu Từ nói rồi vô cùng hứng khởi đứng dậy:
“Dạ cô nương, mời.”
“Tam công tử…”
“Sao vậy, lẽ nào Dạ cô nương cũng là người phạm tội, không thể ra khỏi phủ?” Không đợi Cao Hử nói điều gì, Đơn Cửu Từ cười như không cười nghiêng đầu hỏi một câu.
Chặn cho Cao Hử không có lời nào để nói, chỉ có thể xấu hổ cười nói: “Không có, không có, hạ quan chỉ muốn hỏi tam công tử liệu có biết mỹ vị của huyện Trường Thanh này hay không, có cần hạ quan đi cùng hay không.”
“Bổn công tử tuy rằng thường xuyên ở phủ Ứng Thiên và Đế đô nhưng Cao thông phán đến phủ Phượng Tường cũng chỉ khoảng hai năm. Theo như bổn công tử được biết Cao thông phán quanh năm ở trong phủ Phượng Tường, đây cũng là lần đầu tiên đến huyện Trường Thanh. Lẽ nào là Cao thông phán quan sát dân tình, thời gian hai năm đã hiểu rõ hết các huyện của phủ Phượng Tường, vì vậy biết rõ hơn mỹ vị của huyện Trường Thanh này ở chỗ nào hơn ám vệ mà một tay bổn công tử bồi dưỡng ra sao?” Đơn Cửu Từ hỏi một cách có cương có nhu.
Ngay lập tức trong lòng Cao Hử quặn lên, mặt vẫn cung kính: “Công tử cười chê rồi.”
“Nếu Cao thông phán đã không biết, bổn công tử sao có thể vì tư hại công, để Cao thông phán lỡ dở việc giám sát Tần tri huyện của huyện Trường Thanh để đi cùng với người nhàn rỗi như bổn công tử chứ?” Đơn Cửu Từ nói hời hợt:
“Ý tốt của Cao thông phán, bổn công tử xin nhận trong lòng.”
Nói rồi hắn không nhìn Cao Hử muốn nói nhưng lại thôi, trực tiếp làm một động tác mời khách với Dạ Dao Quang.
“Cao đại nhân, vị Đơn công tử này có làm hỏng chuyện của chúng ta không?” Đợi Đơn Cửu Từ đưa Dạ Dao Quang đi rồi, Giả chủ bộ - người bán đứng Tần Đôn liền tiến lên lo lắng hỏi. Đơn Cửu Từ không quan không tước nhưng những người kiêng nể hắn cũng không ít, đừng nói là một Thông phán ngũ phẩm, cho dù là quan lại quyền quý của Đế đô cũng không dám tùy tiện đụng vào.
“Giữa đường lại kéo ra một tên Trình Giảo Kim (1).” Trong lòng Cao Hử cũng thấp thỏm lo âu:
“Xem ra chúng ta phải tăng tốc hành động.”
Lúc này Đơn Cửu Từ đã dẫn Dạ Dao Quang đi xa, bọn họ không hề đi bất cứ quán rượu nào, mà đi đến một điền trang của một thôn trang nằm ngoài huyện. Hoàn cảnh địa lý mà điền trang này kiến tạo vô cùng tốt, ngoài cửa là bố cục ngọc đái hoàn yêu (2), phong cảnh xung quanh khiến người ta thấy vui vẻ thoải mái. Điền trang tựa như một sơn trang nghỉ dưỡng, nếu không có Đơn Cửu Từ dẫn đường, Dạ Dao Quang hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng bên ngoài huyện Trường Thanh cằn cỗi như thế lại có căn nhà nguy nga tráng lệ thế này.
“Tam công tử ở đâu cũng không quên hưởng thụ.” Dạ Dao Quang đi vào căn nhà trắng tinh rực rỡ không khỏi khen ngợi. Căn nhà này không được tính là lớn, so với phủ Quốc Công thì nhỏ hơn nhiều nhưng từng bông hoa từng ngọn cỏ, từng viên đá từng cành cây, từng đình các, tất cả đều tinh tế và phi thường, hơn nữa phong thủy kiến tạo cũng thượng hảo cực tốt, vừa nhìn đã biết không phải là gặp may mà thật sự là có
sự chỉ điểm của người trong nghề.
Cô thân là thầy phong thủy, mỗi căn nhà dưới danh của cô nhiều nhất là xem có điểm không may hay không, chứ không có tinh lực biến đổi mỗi căn thành bố cục đẹp. Nơi xa xôi như thế này, chỉ sợ mấy năm không đến một lần, đến một lần cũng chưa chắc chỉ vì qua đường dừng chân, Đơn Cửu Từ vẫn tinh tế đến như vậy.
Chắc chắn là hai kiếp của cô cộng lại mới gặp được người biết hưởng thụ nhất, chịu hưởng thụ nhất.
“Đây là lời khen ngợi Dạ cô nương dành cho Đơn mỗ sao?” Đơn Cửu Từ bất giác cười nói.
“Cho là vậy đi.” Dạ Dao Quang nói.
Từ trước tới nay cô không phải là người chống lại sự xa hoa lãng phí, có bao nhiêu bản lĩnh thì hưởng thụ bấy nhiêu phúc khí. Đây là bản lĩnh của người ta, không thể bởi vì mình không ăn được nho nên nói nho chua, đi chỉ trích người ta không biết nỗi khổ của nhân gian. Dưới cái nhìn của cô chỉ cần không phải là sự lãng phí cố ý, cô đều cảm thấy không vấn đề gì.
“Hiếm khi Dạ cô nương cũng biết tán dương người khác.”
Tâm trạng của Đơn Cửu Từ thật tốt, thật sự sai người đi làm không ít món ngon. Không biết có phải đã nhìn rõ Dạ Dao Quang hay không, mà mỗi món ăn đều rất tinh tế, lượng thức ăn ít nhưng số lượng món ăn lại không ít, cuối cùng ăn món nọ món kia, cũng không thừa bao nhiêu.
“Cơm cũng đã ăn xong rồi, vậy ta sẽ nói việc chính với tam công tử.” Dạ Dao Quang cười híp mắt nói.
“Dạ cô nương muốn nói đến việc của Tần tri huyện?” Đơn Cửu Từ hỏi.
“Đương nhiên.” Dạ Dao Quang gật đầu:
“Tam công tử chắc hẳn cũng đã biết, ta và Tần Đôn là bạn cùng trường ở học viện, tình cảm khác thường, chuyện ngày hôm nay vẫn mong tam công tử giúp đỡ thêm.”
“Tần tri huyện bị tố cáo chiếm đoạt riêng thuế ngân, hôm nay Chủ bộ huyện nha đứng bên cạnh Cao Hử, rất rõ ràng là hắn đã tố cáo Tần đại nhân. Đảm nhiệm thuế má một huyện đều phải thông qua Chủ bộ nhập sổ sách, chỗ mà hắn có thể ra tay kỳ thực quá nhiều. Bọn họ có sự chuẩn bị, hơn nữa đây không phải là Đế đô và phủ Ứng Thiên, ta chỉ sợ có lòng muốn giúp cũng không kịp.” Đơn Cửu Từ đương nhiên đã nghe ngóng rõ ràng sự việc.
“Ngược lại có một chỗ đột phá cho tam công tử.” Dạ Dao Quang nói cho Đơn Cửu Từ sự ngờ vực đối với Cao Hử, cô muốn làm gì Đơn Cửu Từ sớm đã biết, cô cũng không giấu giếm về việc cô dò thám Cao phủ, vì sao lại dò thám Cao phủ.
Nghe xong lời của Dạ Dao Quang, Đơn Cửu Từ híp mắt: “Nếu là như vậy, ngược lại vẫn có thể coi như là một cách cấp tốc, còn có Tri phủ của phủ Phượng Tường…”
Dạ Dao Quang nhìn bộ dạng trầm tư của Đơn Cửu Từ, cũng thật có điểm giống với Ôn Đình Trạm. Để cầu lợi mà tham gia vào việc nào đó, bất kỳ việc gì cũng sẽ không bỏ qua dễ như trở bàn tay, hao tâm tổn sức toàn để mò ra một chút điểm tốt cho mình. Chỉ sợ Đơn Cửu Từ đang cân nhắc vị trí Tri phủ của phủ Phượng Tường này, một quan địa phương cấp tỉnh quá nhỏ, quyền lực của Tri huyện không đủ, Tri phủ chính là chỗ tốt nhất.
Dạ Dao Quang cũng không để ý Đơn Cửu Từ vì việc này mà tạo cho mình một chỗ tốt, Đơn Cửu Từ không thân không thích cũng không phải là Ôn Đình Trạm, dựa vào đâu để muốn nhúng tay vào chuyện này. Cô tung ra chuyện Tri phủ phủ Phượng Tường sớm chính là muốn dựa vào việc này để làm mồi nhử, khiến Đơn Cửu Từ càng thêm để tâm.
“Việc này phải phiền tam công tử rồi.” Dạ Dao Quang nghiêm mặt nói:
“Ngày hôm đó tam công tử nói thẳng muốn cảm ơn ơn cứu mạng của ta, ta cũng đã nói đó là sự cố của ta, bảo vệ công tử an toàn là trách nhiệm của ta. Hôm nay đương nhiên sẽ không cho là mang theo ân mà mưu cầu báo đáp. Coi như ta nợ tam công tử một ân huệ, ngày sau tam công tử có chuyện gì nguy cấp, trong khả năng cho phép ta đương nhiên sẽ không chối từ.”
***
(1) Ý câu này chỉ xảy ra sự việc vốn dĩ không tính toán đến.
(2) Ngọc đái hoàn yêu: Chỉ kiến trúc nằm ở vị trí phía bên trong của bị nước hoặc đường bao quanh.