Quái Phi Thiên Hạ

Chương 83: Mẫu Tử Liền Tâm


trước sau

“Sư huynh, huynh thấy muội nói có đúng không?” Sau khi oán trách xong, Lăng Linh hỏi Lăng Lãng.

“Đúng, sư muội chính là người lương thiện nhất, sư muội nói gì cũng đều đúng cả!” Lăng Lãng cưng chiều cười một cái.

Kỳ thực trong lòng hắn biết như vậy là không biết phân biệt tốt xấu, cứ hùa theo ý sư muội như vậy cũng không phải là chuyện tốt, nhưng hắn đã tạo thành thói quen cưng chiều nàng nên không thể phủ nhận được, hắn không chịu nổi dáng vẻ u sầu của nàng, cũng không hi vọng nàng hiểu thấu thế gian tàn nhẫn này. Nàng nên được mọi người bảo hộ, yêu thương cưng chiều mới đúng.

“Đúng là sư huynh tốt nhất, vậy chúng ta đi tìm sư thúc đi, nhờ sư thúc tới giúp đỡ!” Lăng Linh vỗ tay nói.

“Hả?” Lăng Lãng đau khổ nhăn mặt nói: “Sư muội, không có tung tích của sư thúc, chúng ta biết đi đâu tìm? Hay là trở về chỗ cũ đi, nói không chừng sư thúc đang ở đó đợi chúng ta trở về.”

“Không được, chúng ta chờ ở chỗ này đi!” Ánh mắt Lăng Linh khẽ chuyển động: “Chúng ta không có cách nào tìm được sư thúc nhưng sư thúc lại có biện pháp tìm được chúng ta, nếu sư thúc trở về không thấy thì tất nhiên sẽ đi tìm chúng ta, sau đó chúng ta sẽ nhờ sư thúc giúp đỡ, nếu bây giờ trở về chỉ sợ sư thúc nhất định không giúp lại còn bắt chúng ta quay về sư môn!”

Lăng Lãng bất lực day day trán, tiểu sư muội của hắn đúng là thông minh vô cùng, nếu như nàng có thể nhìn thấu thế gian này thì sợ rằng không ai có thể giở trò được trước mắt của nàng. Cuối cùng hắn cũng không thể lay chuyển được, đành cùng với tiểu sư muội đi tìm một chỗ ngồi xuống, chờ đợi sư thúc.

Dạ Dao Quang cũng không biết rằng hai người kia không hề rời đi mà vẫn núp trong bóng tối, sau khi cô trở về, bởi vì đã lộ mặt trước thôn dân nên bây giờ không cần ẩn giấu nữa, cô dẫn theo Ôn Đình Trạm quang minh chính đại đi vào.

“Vị này là Dạ cô nương, chính là cao nhân đã chỉ điểm cho ta!” Ngụy Lâm vội vã giới thiệu.

Tuy Dạ Dao Quang thoạt nhìn rất non nớt, nhưng chuyện Dạ Dao Quang bay từ trên trời xuống đã bị vài đứa trẻ con Tôn gia thấy được, cũng đã sớm được truyền đi khắp nơi, cộng thêm thái độ của Ngụy Lâm nên bây giờ bọn họ đối với Dạ Dao Quang đúng là vô cùng tôn kính.

“Trong nhà có cơm canh rau dưa đạm bạc, mong Dạ cô nương đừng chê…”

“Oa oa oa…” Tôn lão còn chưa nói xong, từ phía tây gian nhà đã truyền đến từng đợt tiếng khóc của trẻ nhỏ.

“Đại Lang, Thiết Tế hôm nay bị sao vậy, vẫn khóc không ngừng như thế có phải là bị bệnh rồi không, sao không đi mời lang trung tới?” Giọng nói của Tôn lão vô cùng bất mãn, cái đứa chắt trai này vẫn rất ít khóc, tự nhiên hôm nay có khách đến nhà thì lại khóc, từ lúc tiểu thiếu gia bước vào đến bây giờ đã khóc rất nhiều lần.

“Dạ, sẽ đi mời lang trung ngay bây giờ ạ…” Tôn Đại Lang cũng có chút ngượng ngùng, khuôn mặt đen nhẻm có chút đỏ hồng, nén giận đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.

Ánh mắt Dạ Dao Quang vẫn nhìn theo hai mẹ con Tôn Lâm Nhi, thấy Tôn Lâm Nhi dùng ánh mắt quyến luyến hận không thể dính chặt vào người của mẹ mình, Dạ Dao Quang khóe môi hơi giật giật nhưng cũng không nói gì thêm. Trẻ con chưa tròn tuổi chính là lúc thuần khiết yếu ớt nhất, nếu xung quanh có sự mất thăng bằng về âm dương sẽ khiến chúng rất khó chịu, tự nhiên sẽ khóc không ngừng. Cũng may cổ đại nhiều quy củ, con dâu không được ôm trẻ nhỏ đến chính đường, nếu không đứa trẻ nhìn thấy Tôn Lâm Nhi có lẽ còn ầm ĩ hơn.

“Bam đêm ngươi theo ta rời đi!” Dạ Dao Quang chỉ có thể truyền âm cho Tôn Lâm Nhi.

“Vâng!” Tôn Lâm Nhi cũng hiểu sự tồn tại của mình quấy rối mọi người trong nhà không yên, cho nên không phản đối.

Dạ Dao Quang thấy Tôn Lâm Nhi vẫn còn rất lí trí nên không nói gì nữa, cô theo người nhà họ Tôn đi ăn cơm.

Bữa cơm tối nay phong phú vô cùng. Ngụy Lâm mang đến rất nhiều gạo, rượu, thịt, người nhà họ Tôn cũng không hề tiếc rẻ đều lấy ra nấu cơm chiêu đãi bọn họ.

Cơm nước xong xuôi, Dạ Dao Quang chuẩn bị cáo từ nhưng không ngờ
cô chưa kịp mở miệng đã nghe Tôn mẫu lên tiếng: “Cô nương, bà lão này có thể nói riêng vài câu với cô được không?”

Dạ Dao Quang hơi kinh ngạc, khẽ gật đầu, sau đó được Tôn mẫu dẫn về phòng của bà, Tôn lão vẫn đang ngồi lại nói chuyện với Ngụy Lâm và Ôn Đình Trạm.

“Nhà lão đại hôm nay đã bận bịu cả ngày rồi, hãy đi nghỉ ngơi sớm đi ngày mai còn dậy làm việc!” Vừa vào phòng, Tôn mẫu đã nhắc khéo đuổi con dâu lớn ra ngoài.

Bà đã lên tiếng, tự nhiên con dâu cũng phải tuân theo đi ra ngoài, gian phòng chỉ còn lại bà và Dạ Dao Quang, thật ra còn có Tôn Lâm Nhi đi theo, Tôn Lâm Nhi có lẽ rất yêu thương mẹ của mình.

Đến khi cửa phòng bị đóng lại, Tôn mẫu nghe được tiếng bước chân của con dâu đã đi xa, liền không nhịn được rơi nước mắt, Dạ Dao Quang nhìn thấy bà lão trước mặt mình khóc như mưa cũng sững sờ không hiểu chuyện gì xảy ra.

Dạ Dao Quang hàng yêu trừ ma dễ như trở bàn tay, nhưng nói về việc dỗ người, nhất là người già thì cô đúng là bó chân bó tay toàn tập, chân tay cô luống cuống cả buổi mới nói ra được vài câu: “Tôn bà bà, người đừng khóc…”

Tôn mẫu vẫn không kìm được, tiếp tục rơi lệ, một tay túm chặt vào ngực để ngăn không cho mình khóc thành tiếng, khóc lóc một lúc lâu Tôn mẫu mới nắm lấy tay Dạ Dao Quang: “Cô nương, Lâm Nhi nhà chúng ta có phải đã trở lại hay không…”

Dạ Dao Quang kinh hãi nhìn bà lão trước mặt, làm sao bà ấy có thể nhìn thấy được Tôn Lâm Nhi?

“Đó là nữ nhi bà lão này mang thai mười tháng mới sinh ra, cả đời này nó là đứa bà lão này yêu thương nhất, ta làm sao có thể, làm sao có thể… không cảm giác được…” Tôn mẫu đè nén nước mắt lưng tròng, giọng nói bi thương khiến Dạ Dao Quang cũng thấy đau lòng.

Còn không đợi Dạ Dao Quang kịp phản ứng, Tôn mẫu bỗng “Phịch!” một tiếng, quỳ gối trước mặt Dạ Dao Quang, cô giật mình: “Tôn bà bà, mau đứng lên đi…”

“Cô nương, cô nương là tiên nhân, bà lão hôm nay van xin cô nương có thể cho ta gặp mặt nữ nhi số khổ… Ta chỉ muốn nhìn thấy Lâm Nhi một chút, cho dù liếc mắt một cái đã tốt lắm rồi, ô ô ô…” Không biết Tôn mẫu lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, Dạ Dao Quang đỡ mãi cũng không đứng dậy, vẫn quỳ gối khóc lóc cầu xin.

Dạ Dao Quang cũng không phải người tâm địa thiện lương nhưng đối mặt với một bà lão đã hơn bảy mươi tuổi, thân thể già nua ốm yếu, cô thật sự không nhẫn tâm.

“Tôn bà bà, ta để cho bà gặp mặt con gái một lần.” Dạ Dao Quang nhắm hai mắt nói.

“Cảm ơn cô nương…” Tôn mẫu dập đầu tạ ơn.

“Tôn bà bà không cần như vậy, bà ngồi đây đợi một lát…” Dạ Dao Quang đỡ Tôn mẫu ngồi xuống một bên, sau đó ngồi xếp bằng, khẽ bấm thủ quyết.

Người bình thường trừ khi có mắt âm dương hoặc bát tự quá nhẹ, hoặc là trẻ em mới sinh, hoặc là người già sắp chết mới có thể thấy được người đã khuất. Trừ bốn loại người trên thì chỉ có mở ra thiên nhãn hoặc tu luyện giả mới có thể nhìn thấy, nếu không chỉ có cách lên đồng, khiến cho quỷ hồn nhập vào người, nhưng người bình thường làm vậy sẽ bị tổn hại âm khí, tạo thành nghiệp chướng. Nơi này chỉ có hai người, Dạ Dao Quang không thể làm cho Tôn Lâm Nhi nhập vào người mẹ nàng nên chỉ có thể hi sinh bản thân mình một chút, huống hồ để cho Tôn Lâm Nhi nhập vào cũng không tạo thành tổn thương gì quá lớn đối với thân thể cô.

“A!” Dạ Dao Quang chỉ còn một bước cuối cùng nữa thì Kim Tử đột nhiên chạy vội tới, đứng trước mặt Dạ Dao Quang khoa tay múa chân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện